Thứ Tư, 24 tháng 3, 2010

Tình ngỡ đã quên đi...





Không biết từ bao giờ, tôi cột lòng mình vào Jazz day diết. Đêm huyền bí. Luôn đượm những màu rất nồng và thơm. Không biết rõ vì sao, tự trong trí nhớ mình, tôi thương đêm vô cùng tận tuyệt.

Cuốn sách mở muộn nên đôi ba trang còn nũng nịu níu vào với nhau. Jazz trầm như tiếng thở. Tôi hay ước cho mình những sáng nắng tràn, được ngồi nơi công viên, thấy tiếng chim vọng về trong trẻo. Jazz véo vắt thêm vài note thật êm… Tôi ước những cuốn sách tinh tươm, nằm gọn trong ba lô ì ạch đều đặn lật dở từng trang. Giống kiểu mỗi sáng mở mắt, tôi ghé nhìn khe kiếng Vạn Hoa. Muôn trùng ảnh hình và màu mè góc cạnh. Thương nhớ đó- thương nhớ nhỏ xiu của tôi ở đó.
Nhưng lúc này đây là đêm. Rất đen. Và huyền bí…

Cuộc sống mải miết hơn dòng sông, mặc dù, đã hơn một lần tôi sợ hãi nước triều mỗi ngày hai bận lên xuống. [Nhưng tôi thương những dòng sông nhỏ. Những dòng sông không chảy bao giờ]. Tiếng guitar rất buồn trong bản Jazz đã sắp cạn lời. Bài hát buồn rất buồn, anh ơi…

Cơn nhức đầu lúc nửa đêm kịp nhắc cho tôi về những người đàn ông tôi yêu. Họ là những người khiến tôi thấy mình trần trụi và hồn nhiên. Họ nâng đỡ tôi qua hết muộn mằn đau khổ. Họ là người của ngày xưa. Họ ra đi- tôi dửng dưng để mặc. Sự kiêu hãnh của nàng con gái đã ngăn trở tôi rất nhiều níu giữ. Tôi chỉ còn biết thương trong đau.

MĐ ạ, em cứ thương tiếc mãi chúng mình. Còn anh, sau những đêm ngày mê mải yêu đương, anh đã kịp dừng chân nơi hình dung xinh đẹp khác. Nếu em không quày quả đón lấy chuyến bay dài hai tiếng đồng hồ, nếu như em không nói rằng em nhớ anh, nhớ biết bao nhiêu lần trong đêm em bị bỏ rơi ngoài bậc cửa, hoặc nếu như trong khoảnh khắc nhìn thấy anh nơi cổng rêu Văn Miếu, em đừng quay nhìn dáng lưng vững chãi và kiểu phớt đời rất ngang ngược của anh… thì có lẽ, mọi thứ sẽ còn đẹp hơn yêu. Sẽ còn đẹp hơn yêu…

Tôi sẽ không nhắc đến BG ở đây. Mặc dù tất cả các messages từ anh vẫn còn nguyên vẹn. Anh là duy nhất.
Với anh, tôi không muốn so sánh hay bàn luận điều gì. Tôi mặc cho cảm xúc…
Rồi tôi sẽ nhớ đêm tôi thức trắng để nói cùng anh bao nhiêu thứ thế gian trần trụi. Bài thơ anh làm từ thuở nào gửi lại: Ngủ ngon nhé em thật hiền…
Anh không bao giờ biết, em đã sống những ngày ngọt ngào với ngọn gió phía đông. Anh không bao giờ biết…

Tình yêu đầu tiên tối hôm qua tìm gặp. Tình yêu thứ hai vẫn một mình đi về. Có người đang tương tư rằng: Hình như anh nhớ em…

Và. Tôi cô đơn kì lạ…

1 nhận xét:

  1. Tôi vẫn nghe Trịnh như một thứ kinh cầu số phận. Nhạc nồng nàn. Mưa bay phủ mái đầu xanh thơm búi tóc. Tình ngỡ đã quên đi nhắc tôi về những đắm đuối còn giăng mắc khi người yêu tôi xa xôi muôn trùng sông núi. Chưa từng nhìn thấy mặt... Nó còn chỉ dạy tôi hãy biết hàm ơn hiện tại đủ đầy để sống và yêu quên năm tháng... Đêm nay, tôi sẽ nhớ nụ cười của Hoài như từng nhớ rất nhiều ảnh hình cuộc sống đi qua đi qua.
    Hoài là một chàng trai tử tế. Tôi sẽ nhớ anh như nhớ một chàng trai tử tế có nụ cười hiền và đẹp. Long Hoa và những ngày bên anh sắp tới sẽ như thế nào? Em sẽ hoàn thành tâm nguyện của mình chứ? Em không biết, chỉ thấy anh dỗ dành: Sẽ ổn thôi...

    Đôi khi, có những thứ tự mình thêu dệt luôn lưu giữ những điều giá trị của riêng nó. Ít nhất nó không làm em đau. Và để em được sống trong hạnh phúc dù là mộng mị, Hoài à...
    Tình ngỡ đã quên đi... là lời hát về năng lực phi thường của trái tim. Qua hết bao cuộc tình đầy thương tích, vẫn cứ yêu như yêu nhau lần đầu, vẫn nhớ thương và tương tư kiểu thật lòng trong trẻo...

    Tôi không biết, tôi sẽ còn có thể yêu được trong bao lâu và yêu người tôi yêu đến mức nào... Tôi chỉ biết, anh à, em sẽ thương anh từ trong im lặng...

    Tình ngỡ đã quên đi...

    Trả lờiXóa