Thứ Ba, 8 tháng 6, 2010

Trong thời gian chờ đợi.

Cuối cùng tôi đã hoàn thành xong trang blog thứ hai- nơi viết về một đời sống khác, tâm trạng khác, phù hợp tương đối với con người đời thực của mình. Không biết có ai phàn nàn về sự nhiêu khê của chữ nghĩa trên tay tôi hay không. Những người bạn trong buổi cà phê lề phố thường lấy tôi thành ví dụ, lắm khi thành một điển hình: “Thật là Dung quá đi!”.
Nhưng kể ra việc tôi hoàn toàn tự nguyện. Cũng giống như chuyện ngồi chờ đợi. Chẳng ràng buộc nào, hứa hẹn nào. Tôi nói rồi, trong lúc chờ đợi, tôi sẽ làm việc có ích.

Hôm nay ngày tôi dành cho sách. Thế giới cổ điển của chữ nghĩa từ lâu đã khiến tôi ghi chép và ngẫm nghĩ. Cơ man nào chuyến đi và thị trấn trong hằng sa số tập văn bản mỏng dày ngăn ngắn chỗ kia. Ở thành phố này, người mê sách có quá chừng sự chọn lựa.

Tôi đang sống trong những ngày bội thực như thế đấy. Cười ha ha khi ngả lưng xem “Để mai tính” với những câu nói thầm thì với chúng bạn đầy tính mua vui. Nỗi đau của việc bị quên lãng quá nhiều đến đắng. Những ồ ạt gặp gỡ, hẹn hò. Thứ gì cũng đầy tràn và ứ nghẹn. Chực chỉ trào ra khi tôi mở mắt, hé môi- lúc trên bầu trời tháng sáu vấn vít những mây và nắng. Trời Sài Gòn mùa hạ. Những cuộc vui mùa hạ.

Chắc vậy nên, đôi mắt thường cụp buồn vẻ như rất tiểu thư. Và đôi môi nữa. Môi chỉ thường cười mỉm và nói ít lại hơn bao giờ.

Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2010

Người ở thành phố

Tôi vẫn thường ngồi bên khung cửa. Qua bốn năm bận chuyển nhà, từ chỗ có ban công sang nhà có thang máy hay có khi là dãy nhà xậy xệ hoặc đại để lúc này, trong xóm văn nghệ của riêng tôi, chỗ bên khung cửa vẫn bất di bất dịch như một tài sản tôi thuộc về.

Thành phố đang bận bịu với mùa hè. Tôi cũng cắm cúi học đòi đọc lấy đọc để tài liệu môn Luật- sắp sửa thi. Bầu trời từ phía tôi nhìn hôm nay tím sẫm. Dọa dẫm mưa. Nhiều khi không thể nắm bắt được thành phố sẽ ra sao trong đôi ba phút tới. Mọi sự thường diễn ra rất nhanh. Trên thành phố này. Có thể bạn lửng lơ đi dọc vỉa hè cả buổi sáng, giả vờ như mình rất rảnh rang, thì tin tôi đi, ngay khi bạn ngồi xuống ghế đá vệ đường, bạn sẽ hét ầm: Trời ơi, cuộc sống xung quanh tôi đã chuyển động thế kia!

Chắc vì vậy, tôi hạp Sài Gòn. Bầu không khí nhộn nhịp, có lúc như muốn gắt lên vì yêu cầu hiệu quả cống hiến của mỗi cá nhân, nhưng vẫn quá nhiều góc cho tôi ngồi cà phê, đọc sách và thấy mình đúng một kẻ người chậm. Như góc ngồi bên khung cửa.

Vì sự rắc rối của tâm hồn mình, tôi dự định sẽ viết thêm một trang blog khác. Tuy nhiên, vẫn giữ lại nơi này để làm chốn viết ra những lời nữ tính hoặc nghiệt ngã, cay độc. Trang blog mới kia sẽ phần nào tích cực hơn- nơi tôi viết về công việc, dự án, học hành, những chủ đề bạn đọc thích ghé lại. Nhưng trang blog mới kia sẽ không có phần nào dành cho góc ngồi bên khung cửa.

Tôi đã sắp xếp mình như thế đấy. Dù sao thì tôi vẫn đang chờ đợi. Và rất lâu. Không ai biết được, điều tôi chờ có quay lại hay không?
Tôi vẫn ước mong, đó là nơi tôi thuộc về. Tình cờ. Bền chặt.

Thứ Sáu, 4 tháng 6, 2010

Trách tạm vậy thôi!

Và những cơn mưa buổi trưa vờ dang dở. Vũng nước mặt đường.
Thơ và những cô đơn.

Tôi tự hỏi mình ổn không? Vâng, vẫn ổn như dạo năm trước một mình vơ vẩn đi qua lại trên đường Nguyễn Chí Thanh. Con đường đẹp nhất ấy à? Không, chỉ rộng theo một kiểu nào đó và kẹt xe theo một cách nào đó thôi.

Cũng giống hệt lúc này, biết mình đã chết đi nhiều phần lãng mạn và trong trẻo.
Nhưng không hiểu sao. Không hiểu.
Thật buồn cười rằng tôi vẫn tin vào con người. Tin một cách kì lạ.


Hãy bình tĩnh. Bình tĩnh. Ít nhất “cô đơn” không còn trong từ điển nữa vì không có biên giới giữa “cô đơn” và “không cô đơn”.


Vì rằng, một đêm nào đó, bạn thấy tôi than thở: Ôi, mình cô đơn quá!

Thì buổi đêm ấy cũng chẳng khác một buổi đêm kế tiếp, bạn thấy tôi cười: Ôi, mình đã hết cô đơn rồi đấy nhé!

Nó như nhau cả thôi. Đen thui và cô độc thế thôi.


Cuộc đời của nàng hai mươi buồn rũ. Nói chính xác hơn là, một phần đời và tâm hồn của nàng đã úa đi nhiều. Vì mùa thu, Hà Nội và những sự đường đột đến đau đớn.