Thứ Bảy, 27 tháng 3, 2010

Nghe những tàn phai...


Đã đêm.

Cuộc sống của những ngày không sách vở kể ra cũng tuyệt tuyệt theo một nghĩa nào đó của riêng nó. Công việc nhiều như nồi hoành thành mỗi lần về Biên Hòa tôi hì hục nấu, ăn hoài không hết. Việc làm giống hệt thứ men nghiện đăng đắng nhưng chẳng thể dứt được. Bận rộn. Nói theo ngôn ngữ quốc gia, tôi thành người công việc mất tiêu rồi…

Và rằng, cuộc sống không sách vở thật chông chênh và nhạt miệng. Lời nói và chữ viết mất đi sức dựa cậy. Và rằng, tôi sẽ sớm trở về với sách và vở ngay thôi. Sẽ giản dị sống như một người con gái bình thường thích hoa hòe, chăm chỉ nấu nướng và cặm cụi may vá…
Bình pha lê cúc và đồng tiền đã tàn. Những nụ cúc trắng lốm đốm đen như hấp hối lời từ biệt. Còn gì buồn hơn khi ngồi ngắm những tàn phai…

Còn gì buồn hơn khi ngồi thỏm giữa bóng tối màu ve phai, nghe tim mình trống hoác không người ghé lại. Mãi mãi, những buổi đêm sẽ là những cô đơn không thèm cất lời. Trôi đi trong im lặng. Mãi mãi, sẽ nói về tình yêu như một thứ xạ hương không bao giờ với tới được. Kính nhi viễn chi…

Anh ạ, mùa xuân đã cạn lời…
Bao giờ em mới gặp anh đây…


Sắp sửa một thời gian màu trắng. Mạnh mẽ nhé Mèo em. Thương từ trong im lặng…

1 nhận xét:

  1. Quốc Bảo vẫn đang đồng hành với tôi những ngày tuổi trẻ cùng Sài Gòn và con đường nhiều khúc khuỷu của yêu đương. Buổi trưa nghe Độc thoại bớt hẳn đi nhiều liêu trai, ám ảnh và buồn. Nên tôi chẳng ngại ngần chọn trưa...

    "Vì em vẫn có đôi lần cần riêng anh đấy thôi..."

    Trả lờiXóa