Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2010

Nửa đêm.


Đó là những sự trở về từ nơi hồn nhiên đến chốn bình an. Tôi thường nhìn ra vuông cửa trong suốt xinh xẻo màu kính , bắt gặp lũ chim vội vàng lượn vòng trước hiên nhà. Đám sẻ con sống sót qua mùa phóng sinh nay ríu rít gọi chào bạn mới. Nhà thờ thản nhiên quay mặt về hướng đại lộ. Từ góc châu Âu này, tôi mải miết ngồi cà phê dưới bộ dạng màu đen. Chưa bao giờ nhìn thấy nắng thủy tinh. Chưa bao giờ gió xí xớn thổi bù tóc rối. Dưới những hàng me, thành phố là bài thơ, là con đường, là áo dài Văn khoa, là ngã tư đèn vàng vội vã. Mỗi đêm về, Trịnh vẫn hát kinh cầu thân phận. “Mỗi hẹn thề như dòng sông nhỏ...”. Đêm và những vì sao. Mãi mãi nhấp nháy như tiếng phổi reo trong lòng thành phố. Nơi hòn ngọc luôn tràn đầy năng lượng này, quá khứ ắt hẳn là vật báu để hiện tại hôm nay, lũ trẻ chúng tôi thay nhau làm ngày sống thêm nhiều tốt đẹp.
Tôi thích nhìn một Sài Gòn qua sự trở về như thế...





Biên Hòa là thành phố của mến thương. Viết sao cho vừa nhịp cầu xập xệ nắng mưa. Mình đứng lặng bên bờ sông, nghe sóng về ì oạp... Không dưng lại hồi nhớ cảm giác giản dị ngày xưa, cùng bạn rửa chén nơi bến nước. Tiếng vịt xáo xào. Tiếng cá quẫy đuôi gấp gáp. Tiếng hàng dừa buổi trưa chải đầu vào nắng. Bằng lăng tím biếc phơ phất phía trên cao. Hoa cũng hiểu lòng mình khi ấy...
Biên Hòa cứ thập cẩm kiểu tứ phương tám hướng thế nào. Ốc Vít tròn mắt ố á, phát hiện ra góc này giống Hà Nội, đọan kia hệt Lạng Sơn... Chưa kể con đường nảo nào khiến bạn liên tưởng đến quận Tân Bình... Bản thân thành phố mình đã đi qua quá nhiều hưng vong còn gì. Lối về Tam Hiệp mấy chục năm trước sầm uất và ồ ạt ánh sáng chẳng khác gì phố Sing. Nơi quán chè này, hồi xưa là chỗ thanh niên tuổi trẻ hò hẹn. Nổi tiếng lắm. Ngã ba Lido xập xình quán bar và sàn nhảy. Bên kia sông, làng nghề gốm sứ đêm ngày đỏ lửa, dâng nạp thứ men quí giá đất Cù Lao. Ba kể tôi nghe nhiều điều về thành phố, dẫn tôi qua di tích Nhà Xanh, đình miếu chùa chiền. Ba chỉ con phố ngày xưa mẹ ba hò hẹn, chỉ nơi bến đò ba đạp xe 20km thăm người yêu. Cô người yêu có mái tóc thiệt dài, sáng nào cũng chăm chỉ giặt đồ, rửa ấm trà và quét tước trong nhà ngoài ngõ. Ba ngồi ở quán cóc đối diện cổng nhà, vờ uống cà phê, nhưng mắt lén nhìn cái người bên kia sân vắng. Tôi nhìn thấy những bóng cây ngút mắt và nghe gió xào xạc xào xạc. Tình yêu hình như luôn giản dị.




Không hiểu vì sao, tôi thương những bản đồng quê nước Pháp. Và thương dân ca, thương ca dao tục ngữ Việt Nam mình... Đó là nơi tôi trở về từ những vội vàng không hứa trước. Thành phố đã tháng Giêng rồi cơ. Câu chuyện về đôi cúc cu dưới vòm tổ vắng. Singapore. Mỹ. Đan Mạch. Hà Lan. Vậy rằng dù qua bể rộng sông dài, đeo bám vào tôi là những khao khát trở về. Trong sự tĩnh lặng vô cùng của đời sống, tôi trở về. Trở về...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét