Thứ Hai, 22 tháng 3, 2010

Sao chẳng tới anh ơi...







Những ngày mưa sao chẳng tới anh ơi
Mây ướt trụi lối nồng nàn hoa sữa
Hà Nội hiền gục đầu vào thương nhớ
Phía ngõ về bối rối một vầng trăng

Những ngày mưa tha thiết gảy Romance
Anh biết đấy, lòng em nhiều vô hạn
Quảng Bá mùa này quên hoa doi nở muộn
Ta vẽ màu không biên giới đi anh

Thế còn em- nàng họa sĩ vô danh
Tung đám tóc xoăn mù khi chiều rơi vội vã
Em chờ gì nơi ngày xuân tàn tạ?
Một gác trống. Một guitar.
Một người mua thuốc lúc cảm lạnh.
Giản dị như anh.
Dư dả tiếng cười…

Những ngày mưa sao chẳng tới anh ơi
Khoảng cách chỉ tính bằng hai giờ trên không trung khi mùa thu trốn chúng mình từ lâu lắm
Chiều sân bay dẫu không người đưa đón
Em thương anh ngay trong giấc ngủ vùi…

Những ngày mưa sao chẳng tới anh ơi
“Lời hẹn thề như dòng sông nhỏ”
Thế chỉ còn em và ngày khác lạ
Cỏ vá trời- mây vá gió giêng hai
(Những lằn kim ngột ngạt màu ve chai
Hoàng hôn tía rũ người quên về lại…)

Em quay nhìn thành phố của riêng em
Thời gian yêu bỗng dưng hóa xám
Anh vội vàng bẵng quên màu năm tháng
Cọ vẽ nằm nghiêng phía chỗ mặt trời

Những ngày mưa sao chẳng tới anh ơi
Nỡ triệt tiêu thời gian yêu tồn tại?

1 nhận xét:

  1. Tôi trở về yên tĩnh của riêng tôi. Sự yên tĩnh trong khu vườn của rất nhiều cô đơn và chờ đợi. Trạng thái tình- yêu- ngủ- đông lắm khi khiến tôi phẫn nộ. Tuổi thương tuổi nhớ cơ mà...

    Và rồi, tôi nhận ra sự hi sinh của thanh xuân nơi mình đáng nâng niu, trân trọng. Rằng cứ chờ đi tôi ơi...

    Nếu gặp anh rồi, sẽ yêu anh tha thiết...

    Trả lờiXóa