Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012

Có những nỗi buồn trong sáng đến kì lạ.



Nhớ thương à,
Những vừng sáng trên mái tôn không hắt nữa
Tiếng chổi đêm cũng
Nhớ giữ mềm hơi thở nghe em

Tuổi trẻ à,
Ta cùng đi qua đại lộ tháng Năm
Nghe vừng sáng vỡ òa trên nét mặt
Em làm gì và sao phải thức
Đêm rất sâu và em rất ngoan

Giấc ngủ à,
Có con mèo hư hỏng đi hoang
Cuối mùa về nằm vùi trên gác mái
Em đừng lo, những lá bàng to bản
Ấp ủ mèo qua hết giấc băn khoăn

Nỗi buồn trong sáng
Trong mắt em bình an
Nỗi buồn thành chuyện dài kì của Nhớ thương- Tuổi trẻ- Giấc ngủ hoang
Em yêu à,
Đừng khóc...

Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012

...

Thời anh chưa có người yêu
Chúng ta thường gặp nhau mỗi buổi chiều

Em hiền như cỏ
Cỏ biếc sau lưng anh và hoàng hôn đổ bóng sau lưng mình

Anh thường hỏi: chúng mình đi đâu, em nhỉ?

Anh ơi, mình đi chơi
Rong ruổi bất cứ ngõ vắng nào
Cho xôn xao hết cả mùa, cả tháng, cả năm

Anh ơi, mình ngồi bình an
Trong một sân chùa
Nơi một góc đường
Trên một quán cà phê
Cạnh một lon ken và tóc em dài thắt bím

Chẳng bao giờ em trả lời: chúng mình đi đâu
Chẳng bao giờ em nghĩ mình yêu nhau
Lòng em phẳng lặng
Năm đó
Những ngày hè

Mùa thu năm nay đến sớm
Lá trút rơi nhiều
Phố huyện tiêu điều
Anh dẫn người yêu về, em vào thăm thánh thất
Đức Phật và Chúa Trời bỏ em
“Chúng mình đi đâu, em nhỉ?”

Chúng mình đi xa nhau
Chứ còn nơi nào nữa
Anh yêu.