Thứ Ba, 14 tháng 12, 2010

Tập hát.

Cuối năm. Phố xá đã dào dạt mùi hương mùa cũ. Mình cứ như con ngố, lang thang hết mọi tầng trời này nọ mà không chịu dừng chân đậu lại nóc nhà thờ. Con sẻ chíu chít bay đi, để lại trên tay mình, bóng của bức tường rêu đổ nghiêng. Ướt mặt.

Thêm một học kì nữa sắp qua đi.

Mấy hôm này, dở hơi cắt xấp vải caro màu tím than thành mảnh vụn, đinh ninh rằng mình sẽ tỉ mẩn ráp nối cho kịp chiếc váy đi Hà Nội. Mà không, mọi thời gian sót lại sau các cuộc hẹn hò abc xyz, mình ngồi học hát :)
Cả thế giới như vỡ đôi. Không phải vì giọng dở kinh dị, mà vì... quá kinh dị :)

Hơi ngắn, giọng cao hơn lẽ thường nửa cung, có chỗ nốt trầm hát vụng về như người đụng đến đâu là đổ vỡ. Nhưng hay một chỗ là mình chỉ hát khi đi đường rất gió, hoặc thầm thì tự sự khi ngồi tịnh lặng một mình.



Chuẩn bị đi Hà Nội. Mình nói với Vũ là sẽ giữ tim nguyên vẹn khi quay về. Nhưng mình không chắc, hoàn tòan không thể chắc chắn ở điểm này. Các chàng Hà Nội thường quyến rũ lắm :).

(Hay mình sẽ hát cho các chàng ấy nghe ha!)