Thứ Ba, 11 tháng 5, 2010

Thường thì rất dở hơi tập bơi!


Này cô nàng xinh xẻo của tôi ơi,

Ngoài kia trời đang run lên vì mưa gió và bão bùng đấy. Cô cứ tiểu thư như thể cả thế giới đang xoay vần chung quanh chỉ vì một gương mặt không hào nhoáng thế này à. Hãy hát lên đi. Nhảy lên đi. Và khoắng cho cuộc đời này thêm ngàn vạn điều thú vị.

Những mấu viết. Những bài thơ. Những trang văn cô gửi lại ấy.
Mùi vôi vữa dậy mùi cho những chuyến dựng xây.

Chuyện xưa khép lại lâu rồi.

Đọc lại những dòng không sáng sủa của bản thân mình, tôi nhận ra sẽ thật quá ác độc nếu vẫn tiếp tục đi theo cách ấy. Phải đứng lên trên nỗi khổ đau của chính mình. Nhớ đây nhé!

Nên quyết tâm vun vén lại cuộc sống của bản thân mình bằng chuyện giặt đồ, nấu nướng, cắm hoa. Bằng những buổi trưa tỉ mẩn may áo ngủ và buổi tối đọc sách học bài.

Thế là cuộc đời mình lại sang trang những màu rất mới. Màu xanh dương nhé. Hay màu vàng tươi non. Gì cũng được, miễn là mỉm cười.

Chủ Nhật, 9 tháng 5, 2010

độc thoại

Tôi thường mơ thấy những dải lụa thơm. Chúng bay phấp phới. Và trên những hồ hởi sắc màu, chúng quấn lấy thân người tôi. Chúng điềm nhiên để lại vết hằn không nói trước. Và phải rất lâu sau tôi mới nhận ra cơ thể mình đã chằng chịt quá nhiều vệt lụa. Bấu vào da thịt mình, tự hỏi: Có thấy nhoi nhói ở đâu không hay nỗi cô đơn luôn cố định ở đó, ở đây và ở kia nữa?


Cuối tuần trôi qua với hơn một dải lụa. Và kết thúc bằng tin nhắn: Yêu em có vất vả quá không?
Hạ màn.

Tôi thường mơ thấy những mộng mị rất khả thi. Nghĩa rằng, một hôm nào đấy, giấc mơ sẽ chay ngay vào đời thực trước sự ngỡ ngàng cùng sợ hãi của chính tôi. Và tôi biết, một phần hồn nhiên đã chết từ lâu lắm.

Giữa cái nắng rất nồng của Sài Gòn tháng năm, tôi đi qua sự sắp đặt của phố phường một cách vô ý và tùy tiện của kẻ không dự định. Người tôi gặp, chuyện tôi nói, nụ hôn tôi kề và những sải chân tôi bước. Mọi thứ cố nhiên không có thực. Trong tiếng thở gấp của chính mình, tôi nghe tim thoi thóp. Nó đã mệt. Rất lâu rồi.

Đôi khi tôi trách sự nhạy cảm quá đáng của chính mình. Nó tiểu thư và èo uột lắm. Kịch nữa cơ. Cứ như thể tôi cố khoác nó vào người để minh chứng với quả đất rằng tôi là một nàng dịu dàng, nữ tính. Và những đêm quay trở về nhà, thấy hoàn toàn không buồn ngủ tẹo nào, tôi bắt đầu cho mình một cuộc cãi vã. Ầm ĩ đến đáng thương.

Nhưng tôi cũng thề rằng, chiều nay, tôi không khóc được. Tôi chỉ xót xa vì mình không còn nhìn thấy con cừu sau thùng gỗ nữa. Vậy đành làm một kẻ ngạo mạn, khinh đời, hoặc cứng đầu, ương bướng, tôi phải bảo vệ trái tim tôi. Dù lạnh lùng ra sao chăng nữa.

Tôi sợ khi khép mắt lại, tôi sẽ không yêu ai, hoặc chẳng ai yêu mình. Tôi sợ những dải lụa thơm bất ngờ cuộn lấy tóc tôi xanh biếc và treo ngược lên nhánh bàng cổ thụ. Tôi sợ sự yên tĩnh của đêm, ly bơ đá không hiểu vì sao nhẩm đắng. Tiếng trách móc của bạn cùng phòng. Một mình và lặng lẽ.

Khi người yêu tôi khóc. Cứ tưởng như mình sẽ yêu người ghê gớm lắm. Nhưng không, có lẽ rằng, từ dạo đó, tôi không yêu được nữa. Tháng mười ư? Hay tháng sáu?
Sợ hãi làm sao cách người ta thường đong đếm ngày bên nhau, xa nhau, căm thù nhau. Với tôi, đó là vô tận.

Khi đã sống hết mình chỉ vì một từ trường có khả năng sát thương hoặc gây sốc cao độ, người ta không biết về viễn cảnh rơi không trọng lượng gần kề. Đôi khi ảo tưởng về tình yêu cũng khiến người ta tin vào những giao cảm không lời hoặc tín hiệu lạc quan kiểu trẻ con bậc nhất. Chao ôi, tiếng thở than trong tôi chưa bao giờ dài thế. Nhão nhoét và nhạt toẹt. Tôi ước mình co quắp. Đến tuyệt đối vô ngôn.

Cuộc sống là thế. Tôi đang chờ đón bình minh và cố sức vừa ăn nốt ly bơ đá vừa lừa lịa những miếng bơ nhẩm đắng. Kể cũng kì công quá chứ. Nhưng tôi không hất đổ. Tôi tỉ mẩn làm công việc chọn lọc lấy niềm vui và nguyên cớ để bước tiếp trên cuộc đời này.

Sau những chương trình ngập tràn ánh đèn và sắc màu sân khấu, tôi thường trở về trong ám ảnh nụ cười và nước mắt. Trong đó, còn có những phút giấy lặng lẽ tôi ngồi nhìn lại mình đã và đang làm gì?

Và rằng: đời cho tôi quá nhiều điều để tự hào và sống tới…

.

Thứ Ba, 4 tháng 5, 2010

lòng chưa biết những gì đang ngóng đợi...

Này là buổi sáng nắng rất ấm bên khung cửa màu xanh da trời. Phòng trọ mình yên tĩnh. Bà nghệ sĩ tuổi sáu mươi đã dắt xe ra chợ cho kịp buổi bán buôn. Gã guitar dậy muộn, tối hôm qua mình phát hiện gã cũng mê thức khuya hệt mình. Các anh kĩ sư đã đi làm từ sáng sớm, nổ máy xe bạch bạch và tung chùm khóa kêu loẻng xoẻng.

Mùa thi mùa thi… Bệ cửa sổ phòng mình thấp chũn nên nắng hè cứ thế tràn hoang hoải trên nền nhà màu kem pha chút xanh lá. Song sắt rất thưa, đầu mình chui tọt cơ mà. Nên cánh cửa phải đệm thêm lưới, giống áo ba lỗ hồi mình khoác ba lô xanh mầm chồi lá vậy.
Hì, sáng nay mình ngồi bên khung cửa sổ ba lỗ.
Đã rất lâu mình không đọc sách. Những câu chuyện dài về tình yêu và cuộc sống. Các bạn sách cũng lang bạt qua nhà các đồng chí mình và yên vị bên kệ sách vàng thơm chẳng hạn. Chắc thế... Nên suy nghĩ bị loãng dần. Câu chữ vụn như giúm bánh mì mình bỏ lên món bánh kem béo ngậy. Cảm thấy mình trong khoảnh khắc này vô giá trị. Mờ và nhạt.
Hôm qua, và hôm nay nữa, mình mở nghe mãi bài “Mùa hạ cuối cùng”

Rồi tự dưng muốn mặc áo dài trắng và ôm cặp đen đứng chờ bạn lớp trưởng lớp Tin trước cổng trường. Rồi ngồi rón rén đằng sau chiếc Cup lạch bạch vẫn thường ẩm ương dở chứng khi chúng mình đi qua con đường hoa tím. Rồi có hôm, mình vờ vịt lấy cớ để quên sách vở để trốn anh giảng viên đẹp trai- không dám thẳng thắn nói: Em không về cùng anh được đâu.

Rồi những chiều đợi nhau giữa hàng lang bạt gió. Bạt gió. Hàng lim xẹt phun thức hoa vàng, làm hai đứa ngẩn ngơ. Rồi cũng buồn vô hạn. Chẳng đứa nào nghĩ, yêu nhau chừng ấy lại xa nhau vời vợi vào một ngày cách đấy không bao xa.

Chủ Nhật, 2 tháng 5, 2010

Mốc.

Thương nỗi cô đơn lụi cụi vắt mình thành giọt
Ướt đẫm nóc nhà lô nhô ngói và tôn không sắp đặt
Năm, mười, mười lăm, một trăm
Anh không đến,
Mưa đến…

Vần vũ tan đi tôi ngơ ngác bầu trời
Tháng năm yêu nhau ngỡ màu xanh gần gụi
Mơ như vỏ ve rượu chỏng chơ góc nhà mé gần khung cửa
Nơi chúng tôi hôn nhau
Nhìn nhau
Ghì riết vai nhau
Và cười hạnh phúc.

Anh không đến
Mưa đến…
Thành phố biết níu mình khỏi màu chì kẻ mắt
Như khói chiều ngày xưa mùa triều cường đột ngột
Tuôn nức nở trong lòng


Sài Gòn
Sáng nay xanh như bài thơ hồi nhìn đâu cũng thấy màu hồng
Điệp khúc lửng lơ
Gã tay mơ thích thánh ca và làm tình dở tệ
Sáng nay,
Tôi bắt bắt đầu một tình yêu không dự định
Với chàng trai hiền như lời kệ
Người không thuộc về những chát đắng
Và nằm ngoài cơn bão từ mỗi lúc trời muốn hành hạ người điên.

Anh không đến
Mưa không đến
Hiển nhiên nắng tràn, gió hát và vung vãi câu jazz
Khắp ô nhà, khe cửa, bài thơ và vỏ ve chai thành bình hoa lẳng lặng

Nỗi nhớ oẳn mình vì meo mốc, rêu phong
Lời nhiếc móc giả vờ sốt sắng
Anh không về, mưa không đến, em khác xưa.
Anh về, mưa đến, em khác xưa…

Và yêu nhau dưới một ngọn đèn...

 (Tôi thật sự bất ngờ khi bức ảnh có tên: Nụ hôn mùa hè)


Sài Gòn những ngày vào hè.

Trời nắng như say. Mồ hôi nhiều khi không biết từ đâu túa ra như nỗi nhớ người yêu lâu ngày không hò hẹn. Thành phố nằm nghiêng bên những con đường dài hàng cây đổ lá. Lòng gọi: mùa hè mùa hè… Rồi tiếng cười trong trẻo của cô bạn gái bên ly cà phê song sánh nắng vàng. Rồi những vỉa hè lát đá xám xanh trầm ngâm dấu chân cuối mỗi buổi chiều. Sài Gòn giấu hết vội vã vào tiếng còi xe thúc giục, nên người đi giữa phố, thấy con đường sao quá nhiều ưu tư và lặng lẽ … Sài Gòn những ngày vào hè…



Vậy là đã hai mươi. Tuổi đời nhiều ước vọng và trăn trở này đã ùa vào tôi hơn một cơn bão. Ào ào gió. Ào ào hương. Của công việc, của cơ hội, của học hành và tình yêu. Vươn vai và ngẩng đầu trước bão gió, tôi thấy thôi không còn yếu ớt nép mình sau hoa sau lá.

“Ngày vừa hai mươi, em ùa vào đời…”

Dự án còn dở dang. Nhưng may mắn được náo chí và truyền thông viết và nói nhiều về tôi- bề- mặt. Tôi sẽ còn đi tiếp. Hứa với lòng đấy nhé…


Những tối ngồi dưới trang sách, tôi thường ngó mắt qua câu chữ vần vèo.
Lưu Quang Vũ có viết :
Hãy bình tĩnh, bình tĩnh
Những khuôn mặt những vòng xoáy những đám mây
Sẽ hiểu được sẽ không còn đáng sợ
Chúng ta sẽ chịu được nỗi đau sẽ làm việc
Đóng một cái đinh treo một tấm áo
Và yêu nhau dưới một ngọn đèn…




P/S:


"Chúng ta sẽ lại hát cho nhau khao khát hôm xưa
Những con đường trong chuyến hải trình phiêu lưu bất tận
Cổ tích màu xanh- tình yêu mình màu biếc
Nắng tắt rồi ta thắp lửa cho nhau

Và thế là...
Chúng ta sẽ lại yêu"