Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Cơn mưa số phận

Những cơn mưa đêm lúc nào cũng rào rạt mái hiên, buông nước từ trời ngàn năm về lại thế trần. Nằm nghe mưa trong một đêm mùa hè cho người cảm thấy mình như hạt bụi bơ vơ, một mình giữa nhân gian, bên cạnh những hạt bụi tròn bơ vơ khác nữa. Một hôm nước tràn, cuốn sạch lì mọi thứ. Kể cả điều tiếc nuối. Kể cả niềm hân hoan.

Mấy ai bắt kịp cho mình một vần thơ êm trong tiếng mưa đêm. Người vọng ra bên ngoài, thấy ồn ào nước chảy. Thôi đành cất bút đi, nằm lặng nghe trăm triệu hạt nước dạt vào tâm tư mềm nhớ. Nhìn trong thẳm sâu tấm lòng, người thấy mình yên như một đóa hoa, nở lặng lẽ màu vô ưu và hương quấn quýt nơi ngực trầm.

Hãy nói cùng nhau những lời nhỏ nhẹ như  lần tay nắm bàn tay. Một lần người đi đường thấy một người quày quả hành trang cùng chung bước. Nhưng thương yêu lướt qua vụt như áo thời gian, vừa cơn gió thoảng đã không còn gì nữa. Nhân duyên xét đến tận cùng cũng chỉ ngắn ngủi bằng ngần ấy thôi mà. Người chẳng nghĩ gì thêm, vỗ gối nghe mưa đậu hàng dài trước cửa.

Thế gian có tất cả bao nhiêu đêm mưa, để một đời người có tất cả bấy nhiêu đêm nghĩ về phận mình, duyên tình và hàng trăm mối nợ nhân sinh. Trả hết duyên này, nợ khác, người quay về úp mặt với cơn mưa đêm êm. Thấy nước ấy chảy dài trên mặt mình, lòng tĩnh không như mây bay đi là qua hết.

Nắng mưa muôn đời do chuyện tự nhiên. Hợp tan muôn đời do đường duyên phận. Người học cách buông bỏ để không oán hờn ai hay trách cứ chi mình. Nằm ngủ một giấc, thấy biến cố vừa qua như giấc mộng,lúc  tỉnh dậy lòng sẽ vắng loe hoe. Người tiếp tục đi cho hết kiếp cuộc đời, đến điểm cuối cùng của cơn mưa số phận, trái tim ướt nhòe kia còn lại gì, cho ai cho mình. Như ngàn năm mưa rớt khôn nguôi.



Thứ Tư, 10 tháng 7, 2013

Những đám mây vẫn bay trên bầu trời thành phố này. 
Và cô gái vẫn yêu anh như lần đầu gặp mặt.
Thế thôi cũng đủ đầy cho một tháng bảy trời giăng mưa mưa, cuộc đời vương mắc nhiều cạm bẫy, nhưng tình yêu cần ở hai người biết bao ý nghĩ trong sáng về nhau và vì nhau.

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012

Có những nỗi buồn trong sáng đến kì lạ.



Nhớ thương à,
Những vừng sáng trên mái tôn không hắt nữa
Tiếng chổi đêm cũng
Nhớ giữ mềm hơi thở nghe em

Tuổi trẻ à,
Ta cùng đi qua đại lộ tháng Năm
Nghe vừng sáng vỡ òa trên nét mặt
Em làm gì và sao phải thức
Đêm rất sâu và em rất ngoan

Giấc ngủ à,
Có con mèo hư hỏng đi hoang
Cuối mùa về nằm vùi trên gác mái
Em đừng lo, những lá bàng to bản
Ấp ủ mèo qua hết giấc băn khoăn

Nỗi buồn trong sáng
Trong mắt em bình an
Nỗi buồn thành chuyện dài kì của Nhớ thương- Tuổi trẻ- Giấc ngủ hoang
Em yêu à,
Đừng khóc...

Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012

...

Thời anh chưa có người yêu
Chúng ta thường gặp nhau mỗi buổi chiều

Em hiền như cỏ
Cỏ biếc sau lưng anh và hoàng hôn đổ bóng sau lưng mình

Anh thường hỏi: chúng mình đi đâu, em nhỉ?

Anh ơi, mình đi chơi
Rong ruổi bất cứ ngõ vắng nào
Cho xôn xao hết cả mùa, cả tháng, cả năm

Anh ơi, mình ngồi bình an
Trong một sân chùa
Nơi một góc đường
Trên một quán cà phê
Cạnh một lon ken và tóc em dài thắt bím

Chẳng bao giờ em trả lời: chúng mình đi đâu
Chẳng bao giờ em nghĩ mình yêu nhau
Lòng em phẳng lặng
Năm đó
Những ngày hè

Mùa thu năm nay đến sớm
Lá trút rơi nhiều
Phố huyện tiêu điều
Anh dẫn người yêu về, em vào thăm thánh thất
Đức Phật và Chúa Trời bỏ em
“Chúng mình đi đâu, em nhỉ?”

Chúng mình đi xa nhau
Chứ còn nơi nào nữa
Anh yêu.

Thứ Ba, 31 tháng 1, 2012

"người đi qua đời tôi, có nhớ gì không người"

Thế kỉ này người lặng im hơn
Ngồi cạnh nhau bên ngôi đền cổ
Tình yêu vờ không ở đó
Hoặc ngủ say trên một bậc thềm

Thế kỉ này người thích những sân bay
Hơn ga tàu, cảng biển hay bến xe thấp thỏm
Bắt tội tình yêu đứng ngóng
Suốt buổi chiều không kẻ đón người đưa

Em quay về với những cơn mưa
Mùa năm ngoái, năm kia, năm trước nữa
Anh về đến, về qua, về trong
Một bậc thềm
Em quay về với những buổi đêm
Vào chùa khấn nguyện

Nam mô Đức Phật từ bi
Cho em gặp được người đi muôn trùng
Nam mô trời đất mịt mùng
Còn ai để nhớ để mong kiếp này.

Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2011

yêu người.

Có lẽ điều khó nhất của chuyện giữ lòng yên tĩnh là như lúc này, tôi phải chạy trốn sự cuồng vội và nỗi cô đơn.

Khi ta yêu một người, cuồng vội và cô đơn là hai điều không thể tránh khỏi. Thật sự, không thể tránh khỏi. Chắc tôi sẽ nghe một vài bản rock để thấy mình ngủ trên quên đôi ba nốt nhạc. Tự nơi đó, cuồng vội trở nên chậm rãi, cô đơn hóa thành sum vầy. Và tôi cho phép mình mạo hiểm, thêm một lần nữa với tình yêu.

Khi tôi yêu một người, tôi đàn bà quá đỗi.

Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011

không thương được.

chắc là mình đáng ghét lắm ha.

hôm nay, lần đầu tiên mình thấy bàn chân mỏi và đôi mắt chỉ muốn nhắm nghiền phẳng lặng. cái ý nghĩ cần một nơi nghỉ ngơi và tự mình nắm lấy tay mình để đỡ đần và an ủi, khiến mình chỉ muốn nằm khóc. kết thúc những ngày ăn nằm với tài liệu, việc dọn dẹp mọi thứ chắc sẽ còn tốn năng lượng và cảm xúc nhiều hơn.

mà mặc kệ, chắc là mình đáng ghét lắm ha.