Những cơn mưa đêm lúc nào cũng rào rạt mái hiên, buông nước
từ trời ngàn năm về lại thế trần. Nằm nghe mưa trong một đêm mùa hè cho người cảm
thấy mình như hạt bụi bơ vơ, một mình giữa nhân gian, bên cạnh những hạt bụi
tròn bơ vơ khác nữa. Một hôm nước tràn, cuốn sạch lì mọi thứ. Kể cả điều tiếc
nuối. Kể cả niềm hân hoan.
Mấy ai bắt kịp cho mình một vần thơ êm trong tiếng mưa đêm.
Người vọng ra bên ngoài, thấy ồn ào nước chảy. Thôi đành cất bút đi, nằm lặng
nghe trăm triệu hạt nước dạt vào tâm tư mềm nhớ. Nhìn trong thẳm sâu tấm lòng,
người thấy mình yên như một đóa hoa, nở lặng lẽ màu vô ưu và hương quấn quýt
nơi ngực trầm.
Hãy nói cùng nhau những lời nhỏ nhẹ như lần tay nắm bàn tay. Một lần người đi đường thấy
một người quày quả hành trang cùng chung bước. Nhưng thương yêu lướt qua vụt
như áo thời gian, vừa cơn gió thoảng đã không còn gì nữa. Nhân duyên xét đến tận
cùng cũng chỉ ngắn ngủi bằng ngần ấy thôi mà. Người chẳng nghĩ gì thêm, vỗ gối
nghe mưa đậu hàng dài trước cửa.
Thế gian có tất cả bao nhiêu đêm mưa, để một đời người có tất
cả bấy nhiêu đêm nghĩ về phận mình, duyên tình và hàng trăm mối nợ nhân sinh. Trả
hết duyên này, nợ khác, người quay về úp mặt với cơn mưa đêm êm. Thấy nước ấy
chảy dài trên mặt mình, lòng tĩnh không như mây bay đi là qua hết.
Nắng mưa muôn đời do chuyện tự nhiên. Hợp tan muôn đời do đường
duyên phận. Người học cách buông bỏ để không oán hờn ai hay trách cứ chi mình.
Nằm ngủ một giấc, thấy biến cố vừa qua như giấc mộng,lúc tỉnh dậy lòng sẽ vắng loe hoe. Người tiếp tục
đi cho hết kiếp cuộc đời, đến điểm cuối cùng của cơn mưa số phận, trái tim ướt
nhòe kia còn lại gì, cho ai cho mình. Như ngàn năm mưa rớt khôn nguôi.