Thứ Hai, 29 tháng 3, 2010

Đêm. Hổ phách.


Đồng chiều hổ phách
Dài như tháng năm tuổi xanh
Dài như ngón tay anh
Gõ lên thùng đàn vội vã
Con dốc đổ cuối ngày những chậu xô thương nhớ
Sau cơn mưa
Phố giật sáng sững sờ

Vòng tay anh
Dang trọn hết cô đơn- em- mùa thu
Thiếu phụ buồn vội quàng khăn màu đỏ
Nàng nhà bên làm ngơ bờ dậu nhỏ
Nối buổi chiều với chòng ghẹo thi nhân

Từ ngày hổ phách hóa thân
Tình yêu nhớ con mèo hoang bỏ đi từ đâu lắm
Em trút sạch đồng xu cuối cùng mua cho mình hạt nắng
Nụ hồng cuối ngày cánh chẳng phẳng phiu hơn

Vòng tay hổ phách và vài ba chiếc hôn
Những siết ôm và nụ cười anh để dành sau bao năm tháng
Dại khờ nào cũng già nhanh qua đêm trắng
Có phải thứ em cần?

Quay về thị thành khi nắng khuya rớt quanh sân
Vung vãi mái nhà đan thành vòng nỗi nhớ
Hổ phách say như men
Như anh đó…
Lửa có tàn, ta xin thắp cho nhau…

Thứ Bảy, 27 tháng 3, 2010

Thơ về vỉa hè mùa gì không rõ nữa...


Vỉa hè ngày mùa gì không rõ nữa
Chỉ tiếng con Vàng cắn vội vào đám gió
Nham nhở khúc kinh cầu
Bên hiên chùa
Nhà ai thiêm thiếp tiếng đàn bầu
Như khung cửa đêm mưa rào vội vã
Có ngủ được đâu
Có thức được gì

Vỉa hè dài hơn những bờ mi
Hàng me xạc xào khua tay như vẫy lá
Cây đâu thấu cảm hết những gì anh nói
Chỉ có em…
Im lặng như vỉa hè mùa gì không rõ nữa
Anh đi
Em quay về đợi phố tiễn giêng hai

Em quay về thành phố tiễn giêng hai
Vỉa hè tinh tươm như mối tình vừa tay em xếp gọn
Nằm ngoan một góc tròn
Cho riêng mình
Chết lặng

Anh đi cùng năm tháng
Em quay về thương nhớ đốt lòng say…


Lê Thùy Dung

Nghe những tàn phai...


Đã đêm.

Cuộc sống của những ngày không sách vở kể ra cũng tuyệt tuyệt theo một nghĩa nào đó của riêng nó. Công việc nhiều như nồi hoành thành mỗi lần về Biên Hòa tôi hì hục nấu, ăn hoài không hết. Việc làm giống hệt thứ men nghiện đăng đắng nhưng chẳng thể dứt được. Bận rộn. Nói theo ngôn ngữ quốc gia, tôi thành người công việc mất tiêu rồi…

Và rằng, cuộc sống không sách vở thật chông chênh và nhạt miệng. Lời nói và chữ viết mất đi sức dựa cậy. Và rằng, tôi sẽ sớm trở về với sách và vở ngay thôi. Sẽ giản dị sống như một người con gái bình thường thích hoa hòe, chăm chỉ nấu nướng và cặm cụi may vá…
Bình pha lê cúc và đồng tiền đã tàn. Những nụ cúc trắng lốm đốm đen như hấp hối lời từ biệt. Còn gì buồn hơn khi ngồi ngắm những tàn phai…

Còn gì buồn hơn khi ngồi thỏm giữa bóng tối màu ve phai, nghe tim mình trống hoác không người ghé lại. Mãi mãi, những buổi đêm sẽ là những cô đơn không thèm cất lời. Trôi đi trong im lặng. Mãi mãi, sẽ nói về tình yêu như một thứ xạ hương không bao giờ với tới được. Kính nhi viễn chi…

Anh ạ, mùa xuân đã cạn lời…
Bao giờ em mới gặp anh đây…


Sắp sửa một thời gian màu trắng. Mạnh mẽ nhé Mèo em. Thương từ trong im lặng…

Thứ Tư, 24 tháng 3, 2010

Tình ngỡ đã quên đi...





Không biết từ bao giờ, tôi cột lòng mình vào Jazz day diết. Đêm huyền bí. Luôn đượm những màu rất nồng và thơm. Không biết rõ vì sao, tự trong trí nhớ mình, tôi thương đêm vô cùng tận tuyệt.

Cuốn sách mở muộn nên đôi ba trang còn nũng nịu níu vào với nhau. Jazz trầm như tiếng thở. Tôi hay ước cho mình những sáng nắng tràn, được ngồi nơi công viên, thấy tiếng chim vọng về trong trẻo. Jazz véo vắt thêm vài note thật êm… Tôi ước những cuốn sách tinh tươm, nằm gọn trong ba lô ì ạch đều đặn lật dở từng trang. Giống kiểu mỗi sáng mở mắt, tôi ghé nhìn khe kiếng Vạn Hoa. Muôn trùng ảnh hình và màu mè góc cạnh. Thương nhớ đó- thương nhớ nhỏ xiu của tôi ở đó.
Nhưng lúc này đây là đêm. Rất đen. Và huyền bí…

Cuộc sống mải miết hơn dòng sông, mặc dù, đã hơn một lần tôi sợ hãi nước triều mỗi ngày hai bận lên xuống. [Nhưng tôi thương những dòng sông nhỏ. Những dòng sông không chảy bao giờ]. Tiếng guitar rất buồn trong bản Jazz đã sắp cạn lời. Bài hát buồn rất buồn, anh ơi…

Cơn nhức đầu lúc nửa đêm kịp nhắc cho tôi về những người đàn ông tôi yêu. Họ là những người khiến tôi thấy mình trần trụi và hồn nhiên. Họ nâng đỡ tôi qua hết muộn mằn đau khổ. Họ là người của ngày xưa. Họ ra đi- tôi dửng dưng để mặc. Sự kiêu hãnh của nàng con gái đã ngăn trở tôi rất nhiều níu giữ. Tôi chỉ còn biết thương trong đau.

MĐ ạ, em cứ thương tiếc mãi chúng mình. Còn anh, sau những đêm ngày mê mải yêu đương, anh đã kịp dừng chân nơi hình dung xinh đẹp khác. Nếu em không quày quả đón lấy chuyến bay dài hai tiếng đồng hồ, nếu như em không nói rằng em nhớ anh, nhớ biết bao nhiêu lần trong đêm em bị bỏ rơi ngoài bậc cửa, hoặc nếu như trong khoảnh khắc nhìn thấy anh nơi cổng rêu Văn Miếu, em đừng quay nhìn dáng lưng vững chãi và kiểu phớt đời rất ngang ngược của anh… thì có lẽ, mọi thứ sẽ còn đẹp hơn yêu. Sẽ còn đẹp hơn yêu…

Tôi sẽ không nhắc đến BG ở đây. Mặc dù tất cả các messages từ anh vẫn còn nguyên vẹn. Anh là duy nhất.
Với anh, tôi không muốn so sánh hay bàn luận điều gì. Tôi mặc cho cảm xúc…
Rồi tôi sẽ nhớ đêm tôi thức trắng để nói cùng anh bao nhiêu thứ thế gian trần trụi. Bài thơ anh làm từ thuở nào gửi lại: Ngủ ngon nhé em thật hiền…
Anh không bao giờ biết, em đã sống những ngày ngọt ngào với ngọn gió phía đông. Anh không bao giờ biết…

Tình yêu đầu tiên tối hôm qua tìm gặp. Tình yêu thứ hai vẫn một mình đi về. Có người đang tương tư rằng: Hình như anh nhớ em…

Và. Tôi cô đơn kì lạ…

Thứ Hai, 22 tháng 3, 2010

Sao chẳng tới anh ơi...







Những ngày mưa sao chẳng tới anh ơi
Mây ướt trụi lối nồng nàn hoa sữa
Hà Nội hiền gục đầu vào thương nhớ
Phía ngõ về bối rối một vầng trăng

Những ngày mưa tha thiết gảy Romance
Anh biết đấy, lòng em nhiều vô hạn
Quảng Bá mùa này quên hoa doi nở muộn
Ta vẽ màu không biên giới đi anh

Thế còn em- nàng họa sĩ vô danh
Tung đám tóc xoăn mù khi chiều rơi vội vã
Em chờ gì nơi ngày xuân tàn tạ?
Một gác trống. Một guitar.
Một người mua thuốc lúc cảm lạnh.
Giản dị như anh.
Dư dả tiếng cười…

Những ngày mưa sao chẳng tới anh ơi
Khoảng cách chỉ tính bằng hai giờ trên không trung khi mùa thu trốn chúng mình từ lâu lắm
Chiều sân bay dẫu không người đưa đón
Em thương anh ngay trong giấc ngủ vùi…

Những ngày mưa sao chẳng tới anh ơi
“Lời hẹn thề như dòng sông nhỏ”
Thế chỉ còn em và ngày khác lạ
Cỏ vá trời- mây vá gió giêng hai
(Những lằn kim ngột ngạt màu ve chai
Hoàng hôn tía rũ người quên về lại…)

Em quay nhìn thành phố của riêng em
Thời gian yêu bỗng dưng hóa xám
Anh vội vàng bẵng quên màu năm tháng
Cọ vẽ nằm nghiêng phía chỗ mặt trời

Những ngày mưa sao chẳng tới anh ơi
Nỡ triệt tiêu thời gian yêu tồn tại?

Thứ Ba, 16 tháng 3, 2010

GIẤC MỘNG LÀM THƠ


Giấc mơ đừng đánh thức thương yêu
Em ngoan nhé, cánh đồng vừa đi ngủ
Bãi xe bò hoang vu em đốt lửa
Vòng tròn xoay xô mộng mị qua đời

“Mẩu bánh- Cà phê- Bút vẽ - Nụ cười
Câu thơ hát những lời trong ánh sáng
Floramisu cớ gì quên thinh vắng?
Chuyện tình nào cũng thấp thoáng dòng sông

Ồn ào ơi, nhắc cây cầu phía đông
Giữa nơi ấy gió đôi dòng gặp gỡ
Vì đường xa hay lưng trời rạn đỏ
Sao khói dâng ngợp mắt chiều đầy?

Giấc mơ đời đâu giống những chuyến bay
Thiên di mải tung cánh về phía nhớ
Đâu kịp thấy con cừu sau thùng gỗ
Giới hạn mình trong trí nhớ ngủ say.

Ngủ ngoan nào, dòng thư viết trao tay
Cũng biết khóc cho người- quên- về- lại
Môi vun vén cho mùa- không- mãi- mãi
Em ngủ ngoan, đừng nhắc nữa những lời…”

Giấc mộng làm thơ
Giấc mộng qua đời
Dung dị như tiếng kệ “nam mô… đà phật”
Tràng hạt sóng soài sân si đời duy nhất:


Thành phố nằm nghiêng, mộng có nằm nghiêng?

Thứ Bảy, 13 tháng 3, 2010

Thơ



Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa

Lưu Quang Vũ

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Xoá nhoà hết những gì em hứa
Mây đen tới trời chẳng còn xanh nữa
Nắng không trong như nắng thủa ban đầu

Cơn mưa rào nối trận mưa ngâu
Xoá cả dấu chân đi về thủa ấy
Gối phai nhạt mùi hương bối rối
Lá trên cành khô tan tác bay

Mưa cướp đi ánh sáng của ngày
Đường chập choạng trăm mối lo khó gỡ
Thức chẳng yên dở dang giấc ngủ
Hạnh phúc con người mong manh mưa sa

Bản nhạc ngày xưa khúc hát ngày xưa
Tuổi thơ ta là nơi hiền hậu nhất
Dẫu đường đời lắm đổi thay khó nhọc
Tựa đầu ta nghe tiếng hát ru nhau

Riêng lòng anh anh không quên đâu
Chỉ sợ trời mưa đổi mùa theo gió
Cây lá với người kia thay đổi cả
Em không còn màu mắt xưa

Anh chỉ sợ rồi trời sẽ mưa
Thương vườn cũ gẫy cành và rụng trái
Áo em ướt để anh buồn khóc mãi
Ngày mai chúng mình ra sao em ơi…

Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2010

Letter


[Em thương cốc cà phê sáng
Theo lời yêu đương vỡ rồi…]





Có những nửa đêm như thế này này, bạn bất ngờ nhận ra sự dịu dàng trong cơ thể mình đã ngủ yên từ lâu lắm. Ở Sài thành xinh đẹp, bạn đã tìm được hết khỏang thời gian rơi vãi của mình chưa đấy? Ngày chạy với thời gian, bạn sợ cảm giác bị bỏ rơi biết chừng nào. Nên đuổi mãi, đuổi mãi... Nhiều khi bạn quên bẵng mình vẫn luôn cần tình yêu kiểu lứa đôi tuổi trẻ nữa cơ.

Con se sẻ tháng Giêng không biết hát lời đường mật nên ri rỉ cho bạn đồng dao Nu na nu nống. Bạn nằm ôm gối mải nghe Resistance với giọng gằn rất cô đơn. Còn ông già nhà bên đã lụ khụ ho thêm, vuốt mãi tấm lưng con mèo tam thể. Bạn đóan thấy hoa quỳnh và một ông sao đột nhiên chòang mắt. Thấy mình thèm đọc những dòng thư...

[Thư gói kèm mong nhớ chông chênh
Em thương lắm mái tóc dài mùa hạ
Quá khứ đi xa rơi quên lời từ tạ
Chữ vằn vèo trên chiếc lá đầu tiên ]

Đôi khi bạn ước mình mãi là trẻ con. Ngồi vắt vẻo trên lan can và đợi chờ mùa thu ngợp gió. Có thể bạn sẽ ngủ quên nơi ấy vì thời gian quá lâu hoặc mùa thu quá mỏng, nhưng chẳng hề gì... Bạn là trẻ con cơ mà.

Thậm chí ngay cả khi điều ước kia không được, bạn sẽ giữ gìn một góc trong mình mãi trong trẻo kiểu nhi đồng mầm- chồi- lá. Tiếng xúyt xoa. Tiếng khóc nấc. Tiếng cười rưng rức. Tiếng một tình yêu đi qua rất dịu dàng. Đôi cúc cu dưới vòm tổ vắng đang hát lời gì thế bạn? Có phải, Đời ta thanh xuân...
Một năm nào nhìn lại, bạn thấy mình đứng đấy và bình an vì mình không còn trẻ nữa nhưng tâm hồn mãi mãi non tơ.
Một năm nào nhìn lại, bạn sẽ thương mình hơn những ngày lặn lội và chờ đợi tình yêu. Như thời gian nay.

Từ nơi ngõ nhà vắng vẻ này, gã hàng xóm gảy mãi khúc Romance. Sự lãng mạn trở thành tấm áo hữu dụng cho sự cô đơn không lời nói hết.
Tôi nhận ra. Nhận ra…
Cửa sổ vẫn khoan thai đón mặt trời đều đặn hai mùa mưa nắng.
Con se sẻ vẫn đậu lại triền miên nơi gió về hồ hởi.
Thành phố xanh hơn thơ. Tờ thư yêu thứ nhất, thứ hai, thứ ba, thứ n... nằm lại trong hộc gỗ ướp hương trầm. Bao năm tháng đó vẫn thơm mùa thương nhớ..

Nửa đêm.


Đó là những sự trở về từ nơi hồn nhiên đến chốn bình an. Tôi thường nhìn ra vuông cửa trong suốt xinh xẻo màu kính , bắt gặp lũ chim vội vàng lượn vòng trước hiên nhà. Đám sẻ con sống sót qua mùa phóng sinh nay ríu rít gọi chào bạn mới. Nhà thờ thản nhiên quay mặt về hướng đại lộ. Từ góc châu Âu này, tôi mải miết ngồi cà phê dưới bộ dạng màu đen. Chưa bao giờ nhìn thấy nắng thủy tinh. Chưa bao giờ gió xí xớn thổi bù tóc rối. Dưới những hàng me, thành phố là bài thơ, là con đường, là áo dài Văn khoa, là ngã tư đèn vàng vội vã. Mỗi đêm về, Trịnh vẫn hát kinh cầu thân phận. “Mỗi hẹn thề như dòng sông nhỏ...”. Đêm và những vì sao. Mãi mãi nhấp nháy như tiếng phổi reo trong lòng thành phố. Nơi hòn ngọc luôn tràn đầy năng lượng này, quá khứ ắt hẳn là vật báu để hiện tại hôm nay, lũ trẻ chúng tôi thay nhau làm ngày sống thêm nhiều tốt đẹp.
Tôi thích nhìn một Sài Gòn qua sự trở về như thế...





Biên Hòa là thành phố của mến thương. Viết sao cho vừa nhịp cầu xập xệ nắng mưa. Mình đứng lặng bên bờ sông, nghe sóng về ì oạp... Không dưng lại hồi nhớ cảm giác giản dị ngày xưa, cùng bạn rửa chén nơi bến nước. Tiếng vịt xáo xào. Tiếng cá quẫy đuôi gấp gáp. Tiếng hàng dừa buổi trưa chải đầu vào nắng. Bằng lăng tím biếc phơ phất phía trên cao. Hoa cũng hiểu lòng mình khi ấy...
Biên Hòa cứ thập cẩm kiểu tứ phương tám hướng thế nào. Ốc Vít tròn mắt ố á, phát hiện ra góc này giống Hà Nội, đọan kia hệt Lạng Sơn... Chưa kể con đường nảo nào khiến bạn liên tưởng đến quận Tân Bình... Bản thân thành phố mình đã đi qua quá nhiều hưng vong còn gì. Lối về Tam Hiệp mấy chục năm trước sầm uất và ồ ạt ánh sáng chẳng khác gì phố Sing. Nơi quán chè này, hồi xưa là chỗ thanh niên tuổi trẻ hò hẹn. Nổi tiếng lắm. Ngã ba Lido xập xình quán bar và sàn nhảy. Bên kia sông, làng nghề gốm sứ đêm ngày đỏ lửa, dâng nạp thứ men quí giá đất Cù Lao. Ba kể tôi nghe nhiều điều về thành phố, dẫn tôi qua di tích Nhà Xanh, đình miếu chùa chiền. Ba chỉ con phố ngày xưa mẹ ba hò hẹn, chỉ nơi bến đò ba đạp xe 20km thăm người yêu. Cô người yêu có mái tóc thiệt dài, sáng nào cũng chăm chỉ giặt đồ, rửa ấm trà và quét tước trong nhà ngoài ngõ. Ba ngồi ở quán cóc đối diện cổng nhà, vờ uống cà phê, nhưng mắt lén nhìn cái người bên kia sân vắng. Tôi nhìn thấy những bóng cây ngút mắt và nghe gió xào xạc xào xạc. Tình yêu hình như luôn giản dị.




Không hiểu vì sao, tôi thương những bản đồng quê nước Pháp. Và thương dân ca, thương ca dao tục ngữ Việt Nam mình... Đó là nơi tôi trở về từ những vội vàng không hứa trước. Thành phố đã tháng Giêng rồi cơ. Câu chuyện về đôi cúc cu dưới vòm tổ vắng. Singapore. Mỹ. Đan Mạch. Hà Lan. Vậy rằng dù qua bể rộng sông dài, đeo bám vào tôi là những khao khát trở về. Trong sự tĩnh lặng vô cùng của đời sống, tôi trở về. Trở về...