Thứ Năm, 1 tháng 4, 2010

Nhận diện cuối cùng




[Tốt nhất, em hãy tự thưởng cho mình một tràng pháo tay. Bộp bộp. Vâng, xin cảm ơn. Và chấm dứt những huyền diệu màu hồng của đời sống ở đây.

Em dựa vào em đơn độc quen rồi]


Ngày hôm nay. Tôi nhớ Trịnh không phải vì hàm ơn những điệu kinh cầu nữa. Tôi nương nhờ giai điệu và câu chữ nhiều ám ảnh kia để sống tiếp đời mình. Đơn độc kể ra cũng ổn- theo phương diện nào đấy, nó làm chân tôi có cảm giác tự nó có thể đứng vững vàng. Thôi, vậy đí, đừng sân si...

Ngày hôm nay. Dặn lòng sẽ giấu đi những chống chếnh và xao động của mình. Lời tự thú đôi khi chính là nơi để những đàn bò húc sừng vào đấy. Gắng giữ mình yên tĩnh, Mèo ơi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét