Chủ Nhật, 25 tháng 4, 2010

Con sẻ bù xù


"- Lúc cài hoa lên ngực áo, mẹ có ý nghĩ tới ba không?
- Có - Mẹ nói sau lát giây im lặng.
- Vậy sao mẹ khóc?
- Mẹ thấy sung sướng vì có những người như ba con.
- Không - Masha thì thầm - không phải vì thế đâu. Khi sung sướng thì không khóc, cười mới đúng chứ?
- Khi hạnh phúc quá lớn, người ta khóc, con ạ - Mẹ đáp lại - Và bây giờ con phải đi nằm thôi.

Masha ngủ. Vú Petrovna cũng ngủ. Mẹ tới bên cửa sổ, Paska đang ngủ gà gật trên một cành cây. Yên tĩnh quá chừng. Các bông hoa tuyết đang rơi lặng lẽ từ trên trời xuống làm cho cái yên ắng thêm sâu. Và mẹ nghĩ rằng, cũng như những bông hoa tuyết kia, các giấc mơ hạnh phúc cùng các câu chuyện kể đã rơi xuống nhẹ nhàng với những người đang ngủ yên, hệt như thế…"

P/S: Là cuộc đới vốn dĩ ta yêu.

2 nhận xét:

  1. Lẽ ra mình không nên nhắc về MĐ từ dạo tháng mười. Không nên nhắc vì bình yên đôi khi cần ngủ ngoan thật ngoan ở chỗ nhập nhằng, không tài hiểu nổi như thế.

    Nhưng không thể không nhắc, vì dần dà, mình hiểu hơn những cái tên anh lấy làm danh xưng cho mình. Thôi thì, dù không thể nói với nhau: Cám ơn buổi sáng Văn Miếu thì đành cảm ơn thời gian đã cho mình hiểu hơn về một con người.

    Anh có vui không? Tình yêu với viên ngọc đỏ chắc mang đến nhiều bình an hơn sợ hãi, lắng lo? Hoặc ít nhất đã cho anh thấy mình được thành nơidựa cậy. Không như hồi chúng mình nói chuyện với nhau bằng những cuộc điện thoại xuyên màn đêm của ngàn cây số. Không như lúc anh kì kèo em hát những bài Hà Nội, nhưng ngùi ngùi vì chắng bao giờ em cất lời Hay lúc em sẵn sàng vào Megastar, xem bộ phim đầy rẫy cảnh hôn hít và uống ực ực chai Ken trong đơn độc. Em nghĩ là anh xứng đáng được yêu thương. Nghĩ là anh đã chọn đúng, khi không nhận lời yêu em, MĐ ạ!

    Thôi thì, những chàng trai cô độc, trầm cảm, nhiều ước mơ nhưng không biết thực hiện như thế nào cứ điềm nhiên qua lại trước mắt mình. Các chàng đẹp, hào hoa và lãng mạn theo những cách khác nhau. Nhưng... nói sao nhỉ?

    Màu sắc này, em ngắm mà không giữ bao giờ...
    MĐ ạ!

    Trả lờiXóa
  2. Không thở được.

    Tim mới đập được 20 năm mà đã mỏi thế sao em?

    Phải khỏe. Phải khỏe.

    Để còn yêu.

    Mình không nhón miệng vào ly rượu nào nữa. Không cả cà phê. Cô đơn là quái gì sao cứ mãi mãi bám theo thế này. Đêm sâu lắm rồi, ngày ạ...

    Họng vẫn đau. Người hầm hập sốt nên chả dám tắm. Sài Gòn điên đảo nắng nên đêm, khi sương về, mọi thứ rin rít lại. Muốn tắm...

    Cảm giác có thật nhiều khao khát trong mình tình dậy. Trong cơn phập phồng của tim phổi cũng như ước ao nhắm mắt dưới vòi sen. Thôi vậy, mơ màng mãi. Tôi nghĩ là cô nên tắm trong 2 phút, lên giường, đắp chăn ngủ khò. Thay vì cô cứ ỉ ôi theo kiểu mèo hen, muốn đọc sách và may váy xuyên đêm tối thế này...

    P/S: Từ giờ trở đi, muốn đi xem phim, nhất định là mình phải tự bỏ tiền túi!

    Trả lờiXóa