Thứ Bảy, 17 tháng 4, 2010

Vẻn vẹn là mình.



Có những than thản không được tiếp nối thành lời. Chúng trôi trên lá sen, làm mọi thứ không thể thẩm thấu được. Em chẳng màng đến những hiện tượng vật lí không tình yêu, không chỗ dành cho điều màu nhiệm. Mặc buổi sáng chùng chình những sương và lời kinh kệ nhiều ám ảnh. Tiếng mõ buồn rớt xuống mặt ao giật thột. Và lá sen quên không ồn ã lâu rồi.


Người ta nói tật nhiều lí lẽ về tình yêu. Lời nói nào cũng logic kiểu A yêu B, B yêu C, suy ra A yêu C. Mặc cho thực tế A không thể yêu C bằng nguyên cớ gì cho được. Em ngắm mãi sự bình thản trên gương mặt. Bình thản chuyển động. Từ có đến không, từ không đến có. Sự bình thản dễ dàng làm tâm hồn xúc động. Như một điều chầm chậm và bền lâu.

Môi buổi hoàng hôn, nắng hắt trên sống mũi cao cao, để lại bóng tối nơi đôi mắt. Quá nhiều nông nổi được ém nhẹm tại đây. Như hố sâu nông cạn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét