Thứ Ba, 20 tháng 4, 2010

Giao hưởng của những mùa thanh tao





Em ngồi đây. Giữa góc nhà dịu dàng bản giao hưởng số 3 và nắng phơn phớt về trên bậu cửa. Những hấp háy sau cùng của giọt nắng chỉ làm cho tiếng nhạc thêm trong trẻo và chạy nhảy tung tăng trong muôn vàn ý nghĩ đang trỗi dậy.

Đã lâu, giao hưởng mới nhẹ và êm thế này. Món cốt lết chua ngọt và canh cải vừa vặn cho bữa trưa vắng người nhưng đầy thanh thản. Thiếu mỗi cà phê. Vì trái tim đang cần khỏe mạnh nên chối từ bạn nâu đen một thời gian vậy nhé.


Và đời đẹp vô ưu.

Thành phố không rõ mùa gì. Đêm đêm hoa sữa gọi về trên lối đi hẻm nhỏ. Rất Sài Gòn- Huế- Hà Nội. Chị Xù kì kèo rủ đi rút tiền ở máy ATM xanh đỏ gần góc chợ nhỏ. Nắng khuya rớt trên đầu. Các anh kĩ sư xây dựng phòng bên bắc chân chữ ngũ ngồi bàn luận quốc gia đại sự trước ngõ nhà. Những chàng trai em không để ý gương mặt.


Chị Xù không biết qua đường, mặc kệ cho có bao nhiêu lằn vôi trắng đi nữa. Nhưng chị dễ thương. Em nhớ ngày xưa, người yêu cũ của em từng bị rung rinh bởi một nàng không biết qua đường- và nàng ấy dễ thương. Nhớ kĩ hơn một xíu nữa, nàng thích màu xanh và học đại số dở ẹc. Cũng thời ngày xưa, em từng nghĩ, tại sao mình thích màu hồng và học đại số tốt thế?

Tình yêu nghĩ cũng ngộ quá chừng đấy chứ. Nhưng “cỗ xe của lòng bất kính” đã chạm ngõ rồi- em phải dấu giếm xúc cảm mình vào đây.

Thời gian cũng ngộ. Cứ mãi mãi ước được trở thành một cô con gái của truyền thống, may vá và nấu nướng suốt mùa. Nhưng Tiết học Xanh và Sài Gòn 350 làm em không thể mãi hoài là một nàng chỉn chu thế được. Và bỏ bê…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét