Chủ Nhật, 2 tháng 5, 2010

Và yêu nhau dưới một ngọn đèn...

 (Tôi thật sự bất ngờ khi bức ảnh có tên: Nụ hôn mùa hè)


Sài Gòn những ngày vào hè.

Trời nắng như say. Mồ hôi nhiều khi không biết từ đâu túa ra như nỗi nhớ người yêu lâu ngày không hò hẹn. Thành phố nằm nghiêng bên những con đường dài hàng cây đổ lá. Lòng gọi: mùa hè mùa hè… Rồi tiếng cười trong trẻo của cô bạn gái bên ly cà phê song sánh nắng vàng. Rồi những vỉa hè lát đá xám xanh trầm ngâm dấu chân cuối mỗi buổi chiều. Sài Gòn giấu hết vội vã vào tiếng còi xe thúc giục, nên người đi giữa phố, thấy con đường sao quá nhiều ưu tư và lặng lẽ … Sài Gòn những ngày vào hè…



Vậy là đã hai mươi. Tuổi đời nhiều ước vọng và trăn trở này đã ùa vào tôi hơn một cơn bão. Ào ào gió. Ào ào hương. Của công việc, của cơ hội, của học hành và tình yêu. Vươn vai và ngẩng đầu trước bão gió, tôi thấy thôi không còn yếu ớt nép mình sau hoa sau lá.

“Ngày vừa hai mươi, em ùa vào đời…”

Dự án còn dở dang. Nhưng may mắn được náo chí và truyền thông viết và nói nhiều về tôi- bề- mặt. Tôi sẽ còn đi tiếp. Hứa với lòng đấy nhé…


Những tối ngồi dưới trang sách, tôi thường ngó mắt qua câu chữ vần vèo.
Lưu Quang Vũ có viết :
Hãy bình tĩnh, bình tĩnh
Những khuôn mặt những vòng xoáy những đám mây
Sẽ hiểu được sẽ không còn đáng sợ
Chúng ta sẽ chịu được nỗi đau sẽ làm việc
Đóng một cái đinh treo một tấm áo
Và yêu nhau dưới một ngọn đèn…




P/S:


"Chúng ta sẽ lại hát cho nhau khao khát hôm xưa
Những con đường trong chuyến hải trình phiêu lưu bất tận
Cổ tích màu xanh- tình yêu mình màu biếc
Nắng tắt rồi ta thắp lửa cho nhau

Và thế là...
Chúng ta sẽ lại yêu"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét