Chủ Nhật, 9 tháng 5, 2010

độc thoại

Tôi thường mơ thấy những dải lụa thơm. Chúng bay phấp phới. Và trên những hồ hởi sắc màu, chúng quấn lấy thân người tôi. Chúng điềm nhiên để lại vết hằn không nói trước. Và phải rất lâu sau tôi mới nhận ra cơ thể mình đã chằng chịt quá nhiều vệt lụa. Bấu vào da thịt mình, tự hỏi: Có thấy nhoi nhói ở đâu không hay nỗi cô đơn luôn cố định ở đó, ở đây và ở kia nữa?


Cuối tuần trôi qua với hơn một dải lụa. Và kết thúc bằng tin nhắn: Yêu em có vất vả quá không?
Hạ màn.

Tôi thường mơ thấy những mộng mị rất khả thi. Nghĩa rằng, một hôm nào đấy, giấc mơ sẽ chay ngay vào đời thực trước sự ngỡ ngàng cùng sợ hãi của chính tôi. Và tôi biết, một phần hồn nhiên đã chết từ lâu lắm.

Giữa cái nắng rất nồng của Sài Gòn tháng năm, tôi đi qua sự sắp đặt của phố phường một cách vô ý và tùy tiện của kẻ không dự định. Người tôi gặp, chuyện tôi nói, nụ hôn tôi kề và những sải chân tôi bước. Mọi thứ cố nhiên không có thực. Trong tiếng thở gấp của chính mình, tôi nghe tim thoi thóp. Nó đã mệt. Rất lâu rồi.

Đôi khi tôi trách sự nhạy cảm quá đáng của chính mình. Nó tiểu thư và èo uột lắm. Kịch nữa cơ. Cứ như thể tôi cố khoác nó vào người để minh chứng với quả đất rằng tôi là một nàng dịu dàng, nữ tính. Và những đêm quay trở về nhà, thấy hoàn toàn không buồn ngủ tẹo nào, tôi bắt đầu cho mình một cuộc cãi vã. Ầm ĩ đến đáng thương.

Nhưng tôi cũng thề rằng, chiều nay, tôi không khóc được. Tôi chỉ xót xa vì mình không còn nhìn thấy con cừu sau thùng gỗ nữa. Vậy đành làm một kẻ ngạo mạn, khinh đời, hoặc cứng đầu, ương bướng, tôi phải bảo vệ trái tim tôi. Dù lạnh lùng ra sao chăng nữa.

Tôi sợ khi khép mắt lại, tôi sẽ không yêu ai, hoặc chẳng ai yêu mình. Tôi sợ những dải lụa thơm bất ngờ cuộn lấy tóc tôi xanh biếc và treo ngược lên nhánh bàng cổ thụ. Tôi sợ sự yên tĩnh của đêm, ly bơ đá không hiểu vì sao nhẩm đắng. Tiếng trách móc của bạn cùng phòng. Một mình và lặng lẽ.

Khi người yêu tôi khóc. Cứ tưởng như mình sẽ yêu người ghê gớm lắm. Nhưng không, có lẽ rằng, từ dạo đó, tôi không yêu được nữa. Tháng mười ư? Hay tháng sáu?
Sợ hãi làm sao cách người ta thường đong đếm ngày bên nhau, xa nhau, căm thù nhau. Với tôi, đó là vô tận.

Khi đã sống hết mình chỉ vì một từ trường có khả năng sát thương hoặc gây sốc cao độ, người ta không biết về viễn cảnh rơi không trọng lượng gần kề. Đôi khi ảo tưởng về tình yêu cũng khiến người ta tin vào những giao cảm không lời hoặc tín hiệu lạc quan kiểu trẻ con bậc nhất. Chao ôi, tiếng thở than trong tôi chưa bao giờ dài thế. Nhão nhoét và nhạt toẹt. Tôi ước mình co quắp. Đến tuyệt đối vô ngôn.

Cuộc sống là thế. Tôi đang chờ đón bình minh và cố sức vừa ăn nốt ly bơ đá vừa lừa lịa những miếng bơ nhẩm đắng. Kể cũng kì công quá chứ. Nhưng tôi không hất đổ. Tôi tỉ mẩn làm công việc chọn lọc lấy niềm vui và nguyên cớ để bước tiếp trên cuộc đời này.

Sau những chương trình ngập tràn ánh đèn và sắc màu sân khấu, tôi thường trở về trong ám ảnh nụ cười và nước mắt. Trong đó, còn có những phút giấy lặng lẽ tôi ngồi nhìn lại mình đã và đang làm gì?

Và rằng: đời cho tôi quá nhiều điều để tự hào và sống tới…

.

2 nhận xét:

  1. Nội tâm... chẳng hiểu sao khi đọc những dòng tâm sự này, T chỉ muốn ôm lấy bạn, dù là dịu dàng, hay nữ tính, dù là mạnh mẽ hay cứng đầu,vẫn có gì đó mong manh dễ vỡ...

    Trả lờiXóa