Chủ Nhật, 2 tháng 5, 2010

Mốc.

Thương nỗi cô đơn lụi cụi vắt mình thành giọt
Ướt đẫm nóc nhà lô nhô ngói và tôn không sắp đặt
Năm, mười, mười lăm, một trăm
Anh không đến,
Mưa đến…

Vần vũ tan đi tôi ngơ ngác bầu trời
Tháng năm yêu nhau ngỡ màu xanh gần gụi
Mơ như vỏ ve rượu chỏng chơ góc nhà mé gần khung cửa
Nơi chúng tôi hôn nhau
Nhìn nhau
Ghì riết vai nhau
Và cười hạnh phúc.

Anh không đến
Mưa đến…
Thành phố biết níu mình khỏi màu chì kẻ mắt
Như khói chiều ngày xưa mùa triều cường đột ngột
Tuôn nức nở trong lòng


Sài Gòn
Sáng nay xanh như bài thơ hồi nhìn đâu cũng thấy màu hồng
Điệp khúc lửng lơ
Gã tay mơ thích thánh ca và làm tình dở tệ
Sáng nay,
Tôi bắt bắt đầu một tình yêu không dự định
Với chàng trai hiền như lời kệ
Người không thuộc về những chát đắng
Và nằm ngoài cơn bão từ mỗi lúc trời muốn hành hạ người điên.

Anh không đến
Mưa không đến
Hiển nhiên nắng tràn, gió hát và vung vãi câu jazz
Khắp ô nhà, khe cửa, bài thơ và vỏ ve chai thành bình hoa lẳng lặng

Nỗi nhớ oẳn mình vì meo mốc, rêu phong
Lời nhiếc móc giả vờ sốt sắng
Anh không về, mưa không đến, em khác xưa.
Anh về, mưa đến, em khác xưa…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét