Thứ Ba, 4 tháng 5, 2010

lòng chưa biết những gì đang ngóng đợi...

Này là buổi sáng nắng rất ấm bên khung cửa màu xanh da trời. Phòng trọ mình yên tĩnh. Bà nghệ sĩ tuổi sáu mươi đã dắt xe ra chợ cho kịp buổi bán buôn. Gã guitar dậy muộn, tối hôm qua mình phát hiện gã cũng mê thức khuya hệt mình. Các anh kĩ sư đã đi làm từ sáng sớm, nổ máy xe bạch bạch và tung chùm khóa kêu loẻng xoẻng.

Mùa thi mùa thi… Bệ cửa sổ phòng mình thấp chũn nên nắng hè cứ thế tràn hoang hoải trên nền nhà màu kem pha chút xanh lá. Song sắt rất thưa, đầu mình chui tọt cơ mà. Nên cánh cửa phải đệm thêm lưới, giống áo ba lỗ hồi mình khoác ba lô xanh mầm chồi lá vậy.
Hì, sáng nay mình ngồi bên khung cửa sổ ba lỗ.
Đã rất lâu mình không đọc sách. Những câu chuyện dài về tình yêu và cuộc sống. Các bạn sách cũng lang bạt qua nhà các đồng chí mình và yên vị bên kệ sách vàng thơm chẳng hạn. Chắc thế... Nên suy nghĩ bị loãng dần. Câu chữ vụn như giúm bánh mì mình bỏ lên món bánh kem béo ngậy. Cảm thấy mình trong khoảnh khắc này vô giá trị. Mờ và nhạt.
Hôm qua, và hôm nay nữa, mình mở nghe mãi bài “Mùa hạ cuối cùng”

Rồi tự dưng muốn mặc áo dài trắng và ôm cặp đen đứng chờ bạn lớp trưởng lớp Tin trước cổng trường. Rồi ngồi rón rén đằng sau chiếc Cup lạch bạch vẫn thường ẩm ương dở chứng khi chúng mình đi qua con đường hoa tím. Rồi có hôm, mình vờ vịt lấy cớ để quên sách vở để trốn anh giảng viên đẹp trai- không dám thẳng thắn nói: Em không về cùng anh được đâu.

Rồi những chiều đợi nhau giữa hàng lang bạt gió. Bạt gió. Hàng lim xẹt phun thức hoa vàng, làm hai đứa ngẩn ngơ. Rồi cũng buồn vô hạn. Chẳng đứa nào nghĩ, yêu nhau chừng ấy lại xa nhau vời vợi vào một ngày cách đấy không bao xa.

1 nhận xét:

  1. Sáng sớm tinh mơ đọc blog chị và nhâm nhi li cà phê của em thật thích.

    Đưa Em Tìm Động Hoa Vàng :) :)

    Đôi khi, giật mình nhìn lại, em cũng không tin em và Di xa nhau rồi.

    Trả lờiXóa