Thứ Ba, 13 tháng 7, 2010

Về đây xếp lại

Tình yêu đã không còn được nhắc đến trong mỗi câu chuyện mình kể. Đời sống động đậy liên hồi với chuông điện thoại đổ dồn từ các đồng chí bé nhỏ và bạn nhà tài trợ. Đời sống cũng chững lại không ngờ khi thức trọn một đêm để làm việc. Chững vì trong khoảnh khắc đồng hồ chỉ 4h35', tim mình không thở được. Phải nằm yên và nghỉ ngơi. Phải nhắm mắt và hít thở thật đều. Đoán thấy màu ánh sáng mờ mờ sau khung cửa xanh dương. Và bình minh. Bình minh lại về

Đó là vòng quay của số phận. Nghiệt ngã hay bao dung? Người ta viết hàng hàng câu chữ cho tuổi đời hai mươi. Nhưng hai mươi trong mình rắc rối lắm.
Vùng vẫy. Khát khao. Thúc giục. Và cả những bình mình yên tĩnh thường dáo dác ùa về. Ùa về…

Cảm thấy thế giới vừa gần vừa xa khi cả ngày ở nhà. Đến tối mở cửa đổ rác mới phát hiện, chà, té ra cửa vẫn nguyên như hồi tối qua. Trên ổ khoá một con thạch sùng nằm ngắc ngoải. Thạch sùng mày khóc cho ai? Rồi quyết định để cho bạn nhỏ nằm yên đấy thêm một lúc lâu. Còn mình ngồi hát. và vun vén những áo váy vào vali
Cảm giác đơn thân. Và ổn theo một kiểu rất biệt lập nào đấy

Con đường nhỏ nhỏ dẫn vào xóm trọ đôi hàng hoa sữa. Hoa đã bắt đầu thơm hương, dắt díu những vệt mùi lãng mạn và dễ gấy ức chế cho tâm hồn biết bao nhiêu vạn lần. Nhất là khi Sài Gòn nghỉ ngơi giữa màn đêm. Thật kì lạ. Như thể giữa đêm, hương hoa sữa ngạt ngào mới rủ nhau về phố

Sài Gòn đang đêm

Và quá nhiều câu chuyện để suy nghĩ khi ra phố một mình, thấy hàng me xoé tay vẫy vẫy. Con cún vện thở phì phò than mùa hè chán ngấy. Nhưng bác sẻ lại huênh hoang: Không không, mùa hè vui đáo để cơ mà.

Sài Gòn lúc nào cũng đông. Hà Nội lúc nào cũng chậm. Nhưng hôm nay Sài Gòn đang nắng và Hà Nội ngập lụt đến tận vòng eo. Mình bắt đầu bị cuốn vào vẻ đẹp của những thành phố mình đi qua. Nói thế không có nghĩa sẽ ỉu xìu trước một thủ đô ngập nước đâu- vì những bạn váy đủ màu có thể để dành khi mình ghé Đà Nẵng cơ mà. Nhưng mình đang nhớ- nỗi nhớ không cụ thể như cách mình vẽ một góc đường mờ nước. Gọi tên khu chợ gọn gàng ở Nha Trang chẳng hạn. Hoặc là dãy núi nằm ngoan sau sương xanh ở Tây Ninh. Hoặc có thể con dốc gió thổi cuồng ở dọc biển Vũng Tàu


Suy nghĩ bắt đầu không mạch lạc. Vì mình đọc được đâu đấy về một cậu Mỹ trắng thích du ngoạn. Cậu nhớ trọn những con phố và thủ đô cậu đi qua. Nhớ không sót tẹo nào, kê cả viên gạch thứ n vỡ đôi vì nắng nóng. Và cậu quả quyết rằng, mỗi tên gọi địa danh đã xăm vào đời cậu nhiều kỉ niệm, những kỉ niệm dài như hơi mưa. Cuối cùng, mình phát hiện ra, tại mỗi thành phố cậu có một người tình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét