Thứ Năm, 8 tháng 7, 2010

Trở lại.

Tháng bảy. Mẩu vé đã sẵn sàng cho chuyến đi. Nằm yên trong ví hồng gấu nâu và rất nhiều suy tính về tiền về thời gian, về nơi phải đi, người phải gặp và quán hàng phải đến. Mọi sự bắt buộc sẽ trở nên vô nghĩa khi người không thực sự mong thế. Nhưng lần này, quả nhiên, chân đã muốn cuồng theo những chuyến đi...

Hà Nội không nhiều nơi để chở che. Dù Hà Nội nhỏ và Hà Nội hiền, dù người Hà Nội, với mình, luôn dễ cảm nhận theo một cách nào đấy. Nhất là khi ra phố, nhìn lũ đường sá ngoằn nghèo những ngõ và ngách, mình không thấy cảm giác sẽ đi lạc. Cảm giác bình yên tuyệt đối trong trạng thái không đươc chở che là hệ quả của điều gì? Thất thường ơi...

Đà Nẵng nữa cơ này...

Chữ nghĩa rời rạc quá. Viết tạm vậy rồi quay trở lại với công việc ngày thôi.

Để trở thành một kẻ sống đường hoàng xem chừng chẳng dễ. Nhất là khi người này vơ lấy cho mình một vài công việc không lương bổng nhưng đòi hỏi cống hiến toàn vẹn tâm sức và thời gian. Tiếng nói động viên của quần chúng bạn bè thân hữu cũng có giá trị cứu vớt rất buồn cười- kiểu như có tính chất giai đoạn thời kì ghê gớm. Chúng giống như doping vậy, nhận hoài sẽ bị nghiện. Rồi nhỡ đột ngột hôm nào, lời động viên hết tác dụng (do người này quên hay cố tình không nhớ) thì việc nằm lên việc, thở dài. Quay trở lại lõi bên trong, vậy rốt cuộc điều gì thúc giục người ta tiếp tục bước tới?

Đam mê?
Tinh thần trách nhiệm?
Giá trị cá nhân?

Hay giản dị là người này đang chờ đợi. Và trong lúc đó, vơ lấy cho mình một vài việc không lương bổng nhưng đòi hỏi cống hiến toàn vẹn tâm sức và thời gian. Thôi vậy đi. Còn chờ thì còn làm.

Nghe vớ vẩn quá nhỉ? Nhưng thiệt vậy đó. Tui chăm lo SG350 mà hông hiểu vì sao...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét