Chủ Nhật, 11 tháng 7, 2010

Nhặng xị.

Mình phát hiện ra mình vẫn thường ghen tị với hạnh phúc nhỏ xiu của người khác. Nhỏ thôi, nhỏ như móng tay lâu ngày quên giũa ấy. Nhưng ghen tị là thói xấu. Phải bỏ, bỏ ngay cho bằng được.

Mình sẽ không nói với người khác rằng: Ôi, tôi bận bịu lắm. Bận điên lên được ấy. Vì tính sẵn đã hay lo lắng nọ kia và không tin tưởng vào deadlines hay lời hứa cuội. Giờ đây nếu ai đó hỏi: Sao, dạo này thế nào rồi? Hì, cũng thường thôi. Và "cũng thường thôi" sẽ giấu giùm mình tất cả những ghen tị và tổn thương mình bị/được/ phải nhận lấy. Mình sẽ cần học cách cảm thông cho bạn mình hơn. Dù đôi khi, như trong bóng đêm vờ vịt này, mình đã bị bỏ rơi hoàn toàn. Bị thế giới bỏ rơi hoàn toàn..

Mình cũng không biết đâu. Nhiều khi cảm thấy tủi thân đến độ chỉ muốn cuộc sống là hàng ngày xách giỏ ra chợ. Nhẩm tính xem nên mua cái gì, nấu ra sao. Hoặc ngồi chễm chệ trên ghế bố, luồn kim chỉ may vá áo ngủ nhiều màu. Cuộc sống, sao quá khó khăn cho chúng mình, lũ trẻ tuổi hai mươi, vậy ta? Sao quá nhiều lựa chọn vậy ta? Khi mẹ bảo, mùa hè của con là gì? Và bạn đồng chí Nhơn nói: Cũng tại Mèo cả thôi.


Và ngồi đọc lại những gì trang blog này viết, nhận ra mình đang càng ngày càng vớ vẩn đi. Bây giờ, Mèo chọn đi, một là viết những chữ nghĩa đường hoàng, hay là đừng viết gì thêm nữa. Đọc chán ngòm à.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét