Thứ Ba, 8 tháng 6, 2010

Trong thời gian chờ đợi.

Cuối cùng tôi đã hoàn thành xong trang blog thứ hai- nơi viết về một đời sống khác, tâm trạng khác, phù hợp tương đối với con người đời thực của mình. Không biết có ai phàn nàn về sự nhiêu khê của chữ nghĩa trên tay tôi hay không. Những người bạn trong buổi cà phê lề phố thường lấy tôi thành ví dụ, lắm khi thành một điển hình: “Thật là Dung quá đi!”.
Nhưng kể ra việc tôi hoàn toàn tự nguyện. Cũng giống như chuyện ngồi chờ đợi. Chẳng ràng buộc nào, hứa hẹn nào. Tôi nói rồi, trong lúc chờ đợi, tôi sẽ làm việc có ích.

Hôm nay ngày tôi dành cho sách. Thế giới cổ điển của chữ nghĩa từ lâu đã khiến tôi ghi chép và ngẫm nghĩ. Cơ man nào chuyến đi và thị trấn trong hằng sa số tập văn bản mỏng dày ngăn ngắn chỗ kia. Ở thành phố này, người mê sách có quá chừng sự chọn lựa.

Tôi đang sống trong những ngày bội thực như thế đấy. Cười ha ha khi ngả lưng xem “Để mai tính” với những câu nói thầm thì với chúng bạn đầy tính mua vui. Nỗi đau của việc bị quên lãng quá nhiều đến đắng. Những ồ ạt gặp gỡ, hẹn hò. Thứ gì cũng đầy tràn và ứ nghẹn. Chực chỉ trào ra khi tôi mở mắt, hé môi- lúc trên bầu trời tháng sáu vấn vít những mây và nắng. Trời Sài Gòn mùa hạ. Những cuộc vui mùa hạ.

Chắc vậy nên, đôi mắt thường cụp buồn vẻ như rất tiểu thư. Và đôi môi nữa. Môi chỉ thường cười mỉm và nói ít lại hơn bao giờ.

2 nhận xét:

  1. anh dành 60 phút đầu tiên và đọc hết một phần blog của em, từ tháng 3 tới giờ, em thật sâu sắc, lệ em rơi sau khuôn mặt luôn cười, em cố gắng hết mình vì công việc, anh đọc rất nhanh nhưng anh hiểu đc những gì em viết, anh rất sợ khi đọc blog của ng khác, a biết đc tâm trạng và hoàn cảnh của ng viết blog, blog của em alf blog thứ 2 anh đọc, cái đầu tiên alf của 1 ng anh ko biết... em à. đọc xong a thấy buồn, anh ko hiểu vì sao, anh thấy có gì đó làm a ko muốn đứng lên, em à, Mèo con dể thương, anh muốn gọi em thật lớn, anh không hiểu được chính mình lúc này. em hãy cố lên nhé, anh sẽ là ng luôn động viên em... ^^

    Trả lờiXóa