Thứ Sáu, 4 tháng 6, 2010

Trách tạm vậy thôi!

Và những cơn mưa buổi trưa vờ dang dở. Vũng nước mặt đường.
Thơ và những cô đơn.

Tôi tự hỏi mình ổn không? Vâng, vẫn ổn như dạo năm trước một mình vơ vẩn đi qua lại trên đường Nguyễn Chí Thanh. Con đường đẹp nhất ấy à? Không, chỉ rộng theo một kiểu nào đó và kẹt xe theo một cách nào đó thôi.

Cũng giống hệt lúc này, biết mình đã chết đi nhiều phần lãng mạn và trong trẻo.
Nhưng không hiểu sao. Không hiểu.
Thật buồn cười rằng tôi vẫn tin vào con người. Tin một cách kì lạ.


Hãy bình tĩnh. Bình tĩnh. Ít nhất “cô đơn” không còn trong từ điển nữa vì không có biên giới giữa “cô đơn” và “không cô đơn”.


Vì rằng, một đêm nào đó, bạn thấy tôi than thở: Ôi, mình cô đơn quá!

Thì buổi đêm ấy cũng chẳng khác một buổi đêm kế tiếp, bạn thấy tôi cười: Ôi, mình đã hết cô đơn rồi đấy nhé!

Nó như nhau cả thôi. Đen thui và cô độc thế thôi.


Cuộc đời của nàng hai mươi buồn rũ. Nói chính xác hơn là, một phần đời và tâm hồn của nàng đã úa đi nhiều. Vì mùa thu, Hà Nội và những sự đường đột đến đau đớn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét