Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2010

Người ở thành phố

Tôi vẫn thường ngồi bên khung cửa. Qua bốn năm bận chuyển nhà, từ chỗ có ban công sang nhà có thang máy hay có khi là dãy nhà xậy xệ hoặc đại để lúc này, trong xóm văn nghệ của riêng tôi, chỗ bên khung cửa vẫn bất di bất dịch như một tài sản tôi thuộc về.

Thành phố đang bận bịu với mùa hè. Tôi cũng cắm cúi học đòi đọc lấy đọc để tài liệu môn Luật- sắp sửa thi. Bầu trời từ phía tôi nhìn hôm nay tím sẫm. Dọa dẫm mưa. Nhiều khi không thể nắm bắt được thành phố sẽ ra sao trong đôi ba phút tới. Mọi sự thường diễn ra rất nhanh. Trên thành phố này. Có thể bạn lửng lơ đi dọc vỉa hè cả buổi sáng, giả vờ như mình rất rảnh rang, thì tin tôi đi, ngay khi bạn ngồi xuống ghế đá vệ đường, bạn sẽ hét ầm: Trời ơi, cuộc sống xung quanh tôi đã chuyển động thế kia!

Chắc vì vậy, tôi hạp Sài Gòn. Bầu không khí nhộn nhịp, có lúc như muốn gắt lên vì yêu cầu hiệu quả cống hiến của mỗi cá nhân, nhưng vẫn quá nhiều góc cho tôi ngồi cà phê, đọc sách và thấy mình đúng một kẻ người chậm. Như góc ngồi bên khung cửa.

Vì sự rắc rối của tâm hồn mình, tôi dự định sẽ viết thêm một trang blog khác. Tuy nhiên, vẫn giữ lại nơi này để làm chốn viết ra những lời nữ tính hoặc nghiệt ngã, cay độc. Trang blog mới kia sẽ phần nào tích cực hơn- nơi tôi viết về công việc, dự án, học hành, những chủ đề bạn đọc thích ghé lại. Nhưng trang blog mới kia sẽ không có phần nào dành cho góc ngồi bên khung cửa.

Tôi đã sắp xếp mình như thế đấy. Dù sao thì tôi vẫn đang chờ đợi. Và rất lâu. Không ai biết được, điều tôi chờ có quay lại hay không?
Tôi vẫn ước mong, đó là nơi tôi thuộc về. Tình cờ. Bền chặt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét