Thứ Năm, 17 tháng 3, 2011

chuyện ngày.

Chuyện tình yêu ấy mà. Chỉ nên kể khi nó đã qua, đã xa, đã thụt lùi vào trí nhớ những khoảng thăm thẳm và buồn bã. Còn bây giờ, tình yêu còn ở đó, dù mơ hồ hay chao chát, dù lạnh lẽo hay vô tâm, tình yêu vẫn mãi là thế giới không cần nhiều từ mô tả. Bởi huênh hoang về tình yêu là cái tội. Cái tội khi xung quanh mình, người vẫn cô đơn lặng lẽ, người vẫn đi về những tối không nhau, và người vẫn đợi khoảnh khắc bắt gặp, nhìn thấy và dìu nhau về căn nhà ấm cúng.
Tôi dặn mình cứ giữ lấy nỗi xao xuyến khi nhận một cuộc gọi từ rất xa lúc nửa đêm, chỉ để nói rằng: chúng ta nhớ nhau quá em ạ; hoặc niềm sung sướng khi được người bản năng kia khen mái tóc dạo này hình như bối rối...


Tuổi trẻ ấy mà. Tuổi trẻ của người thành thị. Những người trẻ thành thị sao mang nhiều cô đơn thế. Tôi nhìn thấy bạn bè mình, đọc được vô vàn những điều tương tự thế. Sáng cà phê ở Ibox là buổi sáng rất đê mê. Mình sẽ không còn nghĩ được gì nữa đâu, bạn ạ. Mình chỉ còn nhìn theo cánh hoa cát tường nằm xếp trên ly hoa bé xíu. Và mình chỉ nhìn được thật sâu vào tấm gương kiểu Pháp. Nhìn thấy nơi ấy một gương mặt thanh niên thành thị. Khao khát. Kiếm tìm. Và chơi vơi...

Đam mê ấy mà. Là gia tài chỉ có chúng tôi, những người ngang ngược và ngạo mạn trước những chuẩn mực xã hội khác, chọn lấy làm lẽ sống cho mình. Cung đường xa. Hành trình bỏng nắng. Giá trị đẹp đẽ tôi treo thật cao và lửng lơ trong mỗi giấc mơ của mình. Tôi lỡ yêu phải một người đầy đam mê.

Thật dại dột.
Mà tình yêu, đáng tiếc không phải là một trong những đam mê của chàng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét