Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2009

Tìm về thong thả.

Cuối con đường ra đến ngã ba xanh

Phố của em chiều nào cũng gió

Vệt cà phê biết gật đầu nhung nhớ

Nâu một mùa thương đau...


Plaza mùa sale. em có ghé đâu

Thích đứng ngóng lũ chim về xây tổ

Bồ câu huênh hoang kể chuyện ngày tao ngộ

Như thể người sành sỏi giấc yêu đương.



Dẫu rằng chưa hết phố hết phường


Nhưng biết chắc mùa đông về đâu đó


Tiếng giật mình nhắc áo khăn thêu dở

Xanh một mùa thương đau...


Em bình yên đi qua tiếng kinh cầu

Nghe giấc mơ thanh thản về nằm lại

Alice nơi nào? Em còn mê mải...
[...]

8 nhận xét:

  1. Tôi bắt đầu đời sống yên tĩnh của tôi ở đây.
    Ngày chưa tới ơi, ngày đâu có hoang vu phải không? Vì lòng tôi, cỏ non vươn xanh lắm...

    Trả lờiXóa
  2. Sài Gòn mùa này gió lạnh say say. Tôi đứng ngóng từ hiên trời cao rộng này và bờ tường loang lổ xám này và thấy thèm được yêu thương khủng khiếp.
    Thảng hoặc nghĩ lại chuyện đã qua, tôi thừa nhận là mình đã cuống quýt yêu đương và thương nhớ cái người kia- người ấy- người này. Tôi trẻ con quá chăng...
    Không. Đến với tình yêu, lão 80 cũng là trẻ nhỏ. Nhưng tôi chẳng vì thế lượng thứ cho mình, tôi trằn trọc hằng đêm để chỉ mong mọi thứ rạch ròi như kết quả Eviews trong Kinh tế lượng. Tôi đã nhầm lẫn ở một vài biến cố nên mô hình mắc bệnh tùm lum...
    Và lại dỗ lòng bình yên ở nơi tĩnh lặng này đây. Tôi thích nhìn background đen như đêm nhung. Tôi thích cảm giác độc thoại mà ít người nhìn ngó tới. Tôi yêu tĩnh lặng mất rồi... Tôi ơi...

    Trả lờiXóa
  3. Hôm nay, tôi một mình đạp xe sang thành phố Yên tĩnh. Qua giữa cầu Sài Gòn, gió đâu bất ngờ nổi lên, thổi cuồng mái tóc tôi bay tung tới tấp. Tôi nhận ra sự tĩnh lặng giữa lúc mây và tóc tôi trộn lẫn, tôi nguyên vẹn là mình.
    Không biết sẽ còn phải nói bao nhiều chữ nghĩa nữa cho hết cảm xúc trong tôi. Vì chống chếnh biết bao nhiêu và khát khao cần được người thấu hiểu mình giữa ngày rộng rãi. Tôi không muốn đời mình phẳng lì đến thừa thãi. Tôi muốn yêu và phấn đấu cho tất cả mục tiêu lớn bé cuộc đời. Tôi muốn được chở che, được san sẻ, được yêu thương như thể một phần đời tôi sống trong đói nghèo tất cả những thứ ấy.
    Mẹ vẫn thường dặn tôi những khi ra đường bất cẩn. Mẹ bảo, con gái đi chậm thôi- khi nào cũng tất tả, vội vàng. Mẹ sợ tôi vất vả và khổ tâm khi sau này tôi trưởng thành và ra đến cuộc đời lớn rộng. Mẹ cứ thương tôi theo cách ấy...
    Những sáng lạnh se, tôi khoác ba lô ra đường, dừng nơi ngã ba khuất gió. Tôi thanh thản nhặt lấy mẩu lá me trên mớ tóc mai và đứng mãi trong tần ngần suy nghĩ: Có khi nào những bất ngờ của đời sống sẽ rớt trúng tôi theo cách của lá me vào mùa thay lá... Ào ào gió. Ào ào hương. Ào ào lá. Ào ào những mảnh màu... Tôi tiếc gì một mùa thương đau...
    Vậy là thành phố đang đi về phía cuối năm. Đến ánh nắng tắt của một ngày cũng tròn trịa trong niềm thanh thản. Nắng nhạt nhưng nắng thơm. Hoàng hôn được ủ trong mùi hương của cả một năm dài cỏ cây tràn nhựa lá. Tôi đứng trên cầu, thấy gió vuốt mắt mình kiểu âu yếm rất kì lạ. Tôi thấy như thể tôi đang yêu...
    Khi cô gái đang trong tuổi thương tuổi nhớ, cô ấy sẽ nói gì ngoài công việc và đam mê? Cô chờ đợi gì phía tối căn phòng kia nếu không phải là bữa cơm giản dị và ánh nến ảo huyền? Cô hát nhạc gì nếu không phải là tình ca và viết những lời yêu tha thiết? Ngay cả khi, cô chẳng có lấy một người để hoang hoải nhớ về. Những cuối tuần được gói trong chiếc hộp thắt nơ vàng- chưa biết khi nào được chạm mở. Những ngày lễ tình yêu nồng nàn cô chưa dịp trải nghiệm. Cô bất giác nghĩ đến ý thơ từng đọc đâu đấy, tựa tựa thế này:
    "Thời gian như bóng câu
    Người ta rồi đi cả
    Chỉ còn anh bên cầu
    Đợi em ngày sương giá"

    Vâng, tôi vẫn đợi anh. Như mỗi ngày hơi thở tôi đều đặn vào ra nơi cuống phổi. Như trái tim tôi vẫn ngày đêm yêu cuộc đời đến da diết. Tôi trong trẻo đến bay tung giữa đại ngàn mà vẫn không ý thức hết những khổ đau, li biệt. Tôi sẽ còn hồn nhiên đợi, đợi và đợi... Tôi tin vào nhân quả giữa thế gian này.

    Cũng chẳng cần vội vàng định vị anh ở đâu. Cũng có thể rất lâu, tôi mới có thể nhìn thấy anh ở góc nào ấy của biển người này. Cũng có thể mai thức dậy mở cửa, tôi tìm được người tôi chờ đợi bấy lâu. Tôi tuyệt nhiên tin vào số mệnh và những sự an bài. Nên tôi giao phó cho dây đàn cảm xúc tôi. Khi chúng rung lên, nghĩa là tình yêu đang về lại...
    Thành phố Yên tĩnh sẽ là nơi cho tôi nhiều cảm xúc hơn khoảnh trời Bé xíu. Nhưng có lẽ, tôi sẽ thương cả hai. Vì nhiều lẽ. Vì một lẽ. Hay chẳng vì gì? Tôi không mấy bận tâm giải thích... Bởi lúc này, gió đã nổi tung lên. Đêm huyền hoặc như chính lòng tôi lúc này vậy. Tôi- con mèo yên tĩnh.

    Trả lờiXóa
  4. Nàng Ziệp vừa gọi cho mình cuộc điện thoại dài bằng hai đầu thành phố lớn. Rằng Hà Nội đang lạnh say và cô ấy trang điểm lên mình cơ man nào áo ấm, khăn len, mũ vào găng tay các kiểu. Rằng cô ấy vừa xem xong bộ phim tài liệu trên truyền hình cáp về món bánh rất Hà Nội và bị rơi vào trạng thái cực phấn khích. Để xem nào, tôi nhớ lan man tên Bánh coóng, Bánh Tô châu, vân vân và vân vân. Ziệp nhấc máy gọi cho tôi khi không kiềm giữ sự sung sướng của một nàng gốc Hà Nội, bấy lâu nay yên chí với sự thấu hiểu quê hương đến tận thâm sâu thì nay phát hiện ra một mảnh hồn thiếu sót. Nàng bảo: bánh xinh lắm nhá, thơm và ngon lắm nhá. Nếu chị làm thế này, thế này nữa khi mang lên chảo rán sẽ nghe như tiếng lục lạc kêu. Cơ mà không dùng phẩm màu đâu, chị phải giã lá và vỏ hoa quả thế này, thế này nữa, sắc đỏ/ hồng/ vàng/ xanh các thứ sẽ tự khắc dậy màu. Nàng huyên thuyên đủ thứ với tôi về chương trình tuyệt duyệt. Mặc tôi trầm trồ, ố á, ri rỉ những âm thanh kiểu ghen tị. Mặc tôi ngồi im lặng vì thèm thuồng những say sưa của nàng ấy. Ùi, tôi muốn đá nàng Ziệp một cú rõ đau vì sự cố gắng miêu tả những tỉ mẩn và tinh tế nơi bà cụ hàng bánh- bà cụ phúc hậu, ấy Ziệp kể thế.
    Nàng đáng yêu quá chừng trời đất. Tôi đã tưởng nàng chỉ đáng yêu ở mực đấy thôi- và bất ngờ hôm nay, tôi nhận ra nàng đáng yêu hơn mực tôi hằng tưởng nghĩ. Ùi, nàng ạ, tôi muốn bẹo nàng một cái vào má hồng mùa lạnh lạnh say say. Tôi yêu nàng quá cơ...
    Nàng nhắc về "Hội hè miên man" và "..." gì gì nhỉ- tôi quên mất rồi. Tôi vớ vẩn quá thể, nhỉ? Kiểu như bị cuốn theo giọng con gái Hà thành và những đam mê ngút ngàn của nàng về những nét văn hóa còn sót lại. Nàng bảo, chị đọc những cuốn ấy đi. Hay lắm. Vâng, cảm ơn cuộc điện thoại muộn và nhiều hứng khởi của nàng. Tôi nhắc nàng về chuyến du lịch và hẹn hò quán bar. Nàng gật đầu vâng dạ. Ừ, tôi chờ nàng đấy nhé...

    Trả lờiXóa
  5. "làm sao cầm được một bàn tay
    để đứng trong chông chênh này"

    Tìm được blogspot của Lý Lan một cách rất vô tình (nghĩa là không muốn tìm nhưng tự dưng đến đấy mà). Lặt được mẩu thơ này giữa hằng sa số con chữ. Thơ không yên tĩnh như tiêu chí khu vườn mình nhưng chẳng hiểu sao vẫn thích copy rồi paste lại. Thế sao nữa nhỉ?

    Trả lờiXóa
  6. Đêm của tôi màu trắng toàn bộ. Ngày của tôi đầm đìa mồ hôi. Vậy nhưng vẫn cười xòa: Ừ, tớ chiến đấu trên mọi mặt trận. Rời bàn làm việc, giặt chậu đồ, rửa đống chén, đi chợ, mua đồ ăn sáng, chạy ra sân bóng. Về đến nhà, phơi đồ, nấu cơm trưa, đi học, họp hành, thi cử, đề tài ... Ngày cứ thế trôi trôi...
    Công việc chưa bao giờ thảnh thơi. Mail gửi đến tới tấp hệt như số lượng mail gửi đi. Soạn kế hoạch/ dự án, chạy chương trình...
    Lẽ ra tôi không nên liệt kê ngày tháng của mình dài dòng theo cách thở than như thế này. Lẽ ra nên lặng lặng nghe nốt bài "Anh về" của Bảo. Nghe để reo vui...
    Hôm nay, đã định vị xong mọi thứ. Quay trở về. Là tôi...
    (Thật lòng buồn.)
    "Bài tình cho giai nhân" có câu thế này:
    "Em rất buồn mà tình cứ ương..."
    Đợi đi. Vội vàng gì...

    Trả lờiXóa
  7. "Giữ lấy đức tin bền vững em ơi..."

    Trả lờiXóa