Thứ Năm, 5 tháng 8, 2010

Những bài hát rất vụn.

Tôi thường mở mắt và nhắm mắt để thấy chân trời chúi xuống chỗ mình ngồi. Vệt hình ảnh được gấp đôi, gấp ba, gấp n diện màu sắc, và cứ thế chúng kéo tôi về phía những mảnh màu. Tôi ước gì được lọt thỏm vào một ống kính vạn hoa theo cách tương tự thế. Và thấy trên vai mình, những hạt mầm màu xanh vun nở...

Tôi thường tập hát những đơn âm và ca từ trong trẻo lúc nửa đêm. Và dĩ nhiên tôn trọng sự tĩnh lặng tuyệt đối đến vô ưu của bầu trời Sài Gòn, tôi tập hát trong thinh lặng. Mắt nhìn suốt sau con chữ, để tự vẽ nên điều bài hát muốn gợi nhắc, nhớ vế...

Và tôi thương mình biết bao nhiêu. Thế thôi.