Chủ Nhật, 26 tháng 9, 2010

Chuyến bay mùa thu



Trên chuyến bay mùa thu
Đôi tình nhân dựa vào vai nhau ngủ thiếp
Gã doanh nhân gặp mộng, giật mình thon thót
Cô gái ngồi, so sánh bầu trời trong và ngoài trang sách
Mùa thu hanh như một cuộc tiễn chào

Em buồn làm gì, có trách được chi
Thế hệ mình chẳng thiếu thốn hoài nghi
Để suy nghĩ, chối từ và hi vọng
Lòng dũng cảm bắt cuộc đời biến động
Và tay ta sắp đặt những hình hài..

Có phải bầu trời trong sách là một món hời
Em không thể nào  mặc cả được?
Cái chết của niềm tin là đám tang oan nghiệt nhất
Em đừng buồn, nước mắt đừng rơi

Và ngày mai, ơi em, ngày mai.
Khi đêm đến cuộc đời im tiếng cả
Chẳng cần bình minh, chẳng nhiều hối hả
Ta bắt đời phải rạng rỡ trong nhau
Bắt đầu là vỉa hè ấp ủ những vì sao
Đám trẻ nghèo đến trường hoc hát
Nụ hoa thơm dành tặng cô xôi khúc
Dưới chòm Kim Ngưu- gánh quảy về ruộng về đồng
Lương tháng tròn nguyên trong túi bác thợ rèn
Sung túc về trên đôi tay thô tháp
Qua ô cửa máy bay, những hạnh phúc mọc lên
Hơn trăm lần chiều cao của toà tháp phía văn phòng, cao ốc…
Đôi tình nhân qua cơn ngủ gật
Thẹn thùng nhìn nhau và tay nắm chặt
Tình yêu về trong đáy mắt
Anh doanh nhân nhìn không nói
Vẽ màu trời lên giấy, lên trang

Và em ơi, nào hãy ngủ say
Anh vòng tay cho một chiếc ôm dài
Xua hết lo âu trong mắt em bối rối

Và câu chuyện trên chuyến bay buổi tối
Kể anh nghe cho thương nhớ theo về

Thứ Sáu, 10 tháng 9, 2010

Quan trọng là phải tin.



1. Thu. Sài Gòn mùa này nắng vàng mướt. Kí ức của những tháng hè sống chết cùng khao khát tuổi trẻ, thực hiện mục tiêu “vượt vũ môn hoá rồng” làm người trẻ ủ ấp thêm bao nhiêu ý chí bước tới, đi lên. Để một sớm mai thức dậy, thấy nhớ Che Guevara. Con người vượt châu Âu bằng xe gắn máy này đã nói gì?

“Tôi tìm cho mình cách nhìn mới và chuẩn bị khả năng dám đối đầu, sẵn sàng chiến đấu… Và nhìn trước một vùng trời tự do thiêng liêng, nơi đó khúc hát của những con người tự do âm vang cùng một sức sống và niềm tin mới”

2. Người ta thường ví cuộc đời là những con đường. Và hạnh phúc nằm trên mỗi chuyến đi. Còn tôi, luôn cho rằng, cuộc đời là vô biên con đường và thứ sắp- sửa- trở – thành- con- đường. Chúng nhập nhằng vào nhau, đôi khi cần tỉnh trí mới nhận ra hết được. Nó cần bạn dũng cảm chọn lấy cho mình một hướng, và bước đi. Có nhất thiết phải chọn đại lộ bằng phẳng, ngào ngạt hoa hồng không? Có cần phải biết chắc cuối phố này là một kho báu khổng lồ mới chọn lối ấy để tiến không? Hay bạn sẽ chọn điều mới mẻ, tự viết riêng một con đường? Thôi, đành tuỳ bạn cả.

Sự lấp lánh trong đôi mắt các bạn tân sinh viên là điều khiến tôi vui sướng nhất mỗi độ thu về. Ánh nhìn ấy khiến mùa của tôi hồi hộp chờ đợi những minh chứng của lứa sinh viên mới góp vào 50 năm truyền thống đầy tự hào của Ngoại thương. Cũng như các bạn, tôi trân trọng những tháng ngày đã, đang và tiếp tục được trưởng thành dưới mái trường này.
Lời khuyên ư? Hãy kết thân với những người bạn. Rồi chúng ta sẽ tìm thấy tuổi trẻ và ước ao của mình trong chúng nó. Rồi sẽ tìm thấy điều mình thiếu sót, yếu ớt trong chúng nó. Những người bạn nâng bước nhau đi. Với tôi, Đoàn thanh niên- Hội sinh viên cũng là những người bạn như thế.
Và từ đây, chúng ta bay lên. Đến chân trời có người bay. Và cả những chân trời chưa có người bay.

3. Khi quyết tâm làm giàu đã trở nên một thứ khí hậu bình thường trong đời sống hiện đại ngày nay, tôi luôn tự nhủ: Không! Còn có những mục tiêu cuộc đời khác bền vững và giá trị.
Nhà thơ Hy Lạp Nikos Gatos đã nói: “Mặt trăng có thể làm bằng giấy, bờ biển có thể là tưởng tượng, chúng ta tin vào nó, nên tất cả trở thành hiện thực. Đừng bao giờ ngững đi tìm chân lí, hi vọng, hoà bình và tình yêu. Chúng ta cần điều đó để sống. Mọi vẻ đẹp có thể tồn tại, quan trọng là ta phải tin”
Và tôi tin, bạn ạ!