Thứ Ba, 13 tháng 7, 2010

Về đây xếp lại

Tình yêu đã không còn được nhắc đến trong mỗi câu chuyện mình kể. Đời sống động đậy liên hồi với chuông điện thoại đổ dồn từ các đồng chí bé nhỏ và bạn nhà tài trợ. Đời sống cũng chững lại không ngờ khi thức trọn một đêm để làm việc. Chững vì trong khoảnh khắc đồng hồ chỉ 4h35', tim mình không thở được. Phải nằm yên và nghỉ ngơi. Phải nhắm mắt và hít thở thật đều. Đoán thấy màu ánh sáng mờ mờ sau khung cửa xanh dương. Và bình minh. Bình minh lại về

Đó là vòng quay của số phận. Nghiệt ngã hay bao dung? Người ta viết hàng hàng câu chữ cho tuổi đời hai mươi. Nhưng hai mươi trong mình rắc rối lắm.
Vùng vẫy. Khát khao. Thúc giục. Và cả những bình mình yên tĩnh thường dáo dác ùa về. Ùa về…

Cảm thấy thế giới vừa gần vừa xa khi cả ngày ở nhà. Đến tối mở cửa đổ rác mới phát hiện, chà, té ra cửa vẫn nguyên như hồi tối qua. Trên ổ khoá một con thạch sùng nằm ngắc ngoải. Thạch sùng mày khóc cho ai? Rồi quyết định để cho bạn nhỏ nằm yên đấy thêm một lúc lâu. Còn mình ngồi hát. và vun vén những áo váy vào vali
Cảm giác đơn thân. Và ổn theo một kiểu rất biệt lập nào đấy

Con đường nhỏ nhỏ dẫn vào xóm trọ đôi hàng hoa sữa. Hoa đã bắt đầu thơm hương, dắt díu những vệt mùi lãng mạn và dễ gấy ức chế cho tâm hồn biết bao nhiêu vạn lần. Nhất là khi Sài Gòn nghỉ ngơi giữa màn đêm. Thật kì lạ. Như thể giữa đêm, hương hoa sữa ngạt ngào mới rủ nhau về phố

Sài Gòn đang đêm

Và quá nhiều câu chuyện để suy nghĩ khi ra phố một mình, thấy hàng me xoé tay vẫy vẫy. Con cún vện thở phì phò than mùa hè chán ngấy. Nhưng bác sẻ lại huênh hoang: Không không, mùa hè vui đáo để cơ mà.

Sài Gòn lúc nào cũng đông. Hà Nội lúc nào cũng chậm. Nhưng hôm nay Sài Gòn đang nắng và Hà Nội ngập lụt đến tận vòng eo. Mình bắt đầu bị cuốn vào vẻ đẹp của những thành phố mình đi qua. Nói thế không có nghĩa sẽ ỉu xìu trước một thủ đô ngập nước đâu- vì những bạn váy đủ màu có thể để dành khi mình ghé Đà Nẵng cơ mà. Nhưng mình đang nhớ- nỗi nhớ không cụ thể như cách mình vẽ một góc đường mờ nước. Gọi tên khu chợ gọn gàng ở Nha Trang chẳng hạn. Hoặc là dãy núi nằm ngoan sau sương xanh ở Tây Ninh. Hoặc có thể con dốc gió thổi cuồng ở dọc biển Vũng Tàu


Suy nghĩ bắt đầu không mạch lạc. Vì mình đọc được đâu đấy về một cậu Mỹ trắng thích du ngoạn. Cậu nhớ trọn những con phố và thủ đô cậu đi qua. Nhớ không sót tẹo nào, kê cả viên gạch thứ n vỡ đôi vì nắng nóng. Và cậu quả quyết rằng, mỗi tên gọi địa danh đã xăm vào đời cậu nhiều kỉ niệm, những kỉ niệm dài như hơi mưa. Cuối cùng, mình phát hiện ra, tại mỗi thành phố cậu có một người tình.

Chủ Nhật, 11 tháng 7, 2010

Nhặng xị.

Mình phát hiện ra mình vẫn thường ghen tị với hạnh phúc nhỏ xiu của người khác. Nhỏ thôi, nhỏ như móng tay lâu ngày quên giũa ấy. Nhưng ghen tị là thói xấu. Phải bỏ, bỏ ngay cho bằng được.

Mình sẽ không nói với người khác rằng: Ôi, tôi bận bịu lắm. Bận điên lên được ấy. Vì tính sẵn đã hay lo lắng nọ kia và không tin tưởng vào deadlines hay lời hứa cuội. Giờ đây nếu ai đó hỏi: Sao, dạo này thế nào rồi? Hì, cũng thường thôi. Và "cũng thường thôi" sẽ giấu giùm mình tất cả những ghen tị và tổn thương mình bị/được/ phải nhận lấy. Mình sẽ cần học cách cảm thông cho bạn mình hơn. Dù đôi khi, như trong bóng đêm vờ vịt này, mình đã bị bỏ rơi hoàn toàn. Bị thế giới bỏ rơi hoàn toàn..

Mình cũng không biết đâu. Nhiều khi cảm thấy tủi thân đến độ chỉ muốn cuộc sống là hàng ngày xách giỏ ra chợ. Nhẩm tính xem nên mua cái gì, nấu ra sao. Hoặc ngồi chễm chệ trên ghế bố, luồn kim chỉ may vá áo ngủ nhiều màu. Cuộc sống, sao quá khó khăn cho chúng mình, lũ trẻ tuổi hai mươi, vậy ta? Sao quá nhiều lựa chọn vậy ta? Khi mẹ bảo, mùa hè của con là gì? Và bạn đồng chí Nhơn nói: Cũng tại Mèo cả thôi.


Và ngồi đọc lại những gì trang blog này viết, nhận ra mình đang càng ngày càng vớ vẩn đi. Bây giờ, Mèo chọn đi, một là viết những chữ nghĩa đường hoàng, hay là đừng viết gì thêm nữa. Đọc chán ngòm à.

Thứ Năm, 8 tháng 7, 2010

Trở lại.

Tháng bảy. Mẩu vé đã sẵn sàng cho chuyến đi. Nằm yên trong ví hồng gấu nâu và rất nhiều suy tính về tiền về thời gian, về nơi phải đi, người phải gặp và quán hàng phải đến. Mọi sự bắt buộc sẽ trở nên vô nghĩa khi người không thực sự mong thế. Nhưng lần này, quả nhiên, chân đã muốn cuồng theo những chuyến đi...

Hà Nội không nhiều nơi để chở che. Dù Hà Nội nhỏ và Hà Nội hiền, dù người Hà Nội, với mình, luôn dễ cảm nhận theo một cách nào đấy. Nhất là khi ra phố, nhìn lũ đường sá ngoằn nghèo những ngõ và ngách, mình không thấy cảm giác sẽ đi lạc. Cảm giác bình yên tuyệt đối trong trạng thái không đươc chở che là hệ quả của điều gì? Thất thường ơi...

Đà Nẵng nữa cơ này...

Chữ nghĩa rời rạc quá. Viết tạm vậy rồi quay trở lại với công việc ngày thôi.

Để trở thành một kẻ sống đường hoàng xem chừng chẳng dễ. Nhất là khi người này vơ lấy cho mình một vài công việc không lương bổng nhưng đòi hỏi cống hiến toàn vẹn tâm sức và thời gian. Tiếng nói động viên của quần chúng bạn bè thân hữu cũng có giá trị cứu vớt rất buồn cười- kiểu như có tính chất giai đoạn thời kì ghê gớm. Chúng giống như doping vậy, nhận hoài sẽ bị nghiện. Rồi nhỡ đột ngột hôm nào, lời động viên hết tác dụng (do người này quên hay cố tình không nhớ) thì việc nằm lên việc, thở dài. Quay trở lại lõi bên trong, vậy rốt cuộc điều gì thúc giục người ta tiếp tục bước tới?

Đam mê?
Tinh thần trách nhiệm?
Giá trị cá nhân?

Hay giản dị là người này đang chờ đợi. Và trong lúc đó, vơ lấy cho mình một vài việc không lương bổng nhưng đòi hỏi cống hiến toàn vẹn tâm sức và thời gian. Thôi vậy đi. Còn chờ thì còn làm.

Nghe vớ vẩn quá nhỉ? Nhưng thiệt vậy đó. Tui chăm lo SG350 mà hông hiểu vì sao...

Thứ Ba, 6 tháng 7, 2010

Và chúng ta lại cười nói cùng nhau....

http://lethuydzung.blogspot.com

Những vần điệu khác :)