Chủ Nhật, 25 tháng 4, 2010

Con sẻ bù xù


"- Lúc cài hoa lên ngực áo, mẹ có ý nghĩ tới ba không?
- Có - Mẹ nói sau lát giây im lặng.
- Vậy sao mẹ khóc?
- Mẹ thấy sung sướng vì có những người như ba con.
- Không - Masha thì thầm - không phải vì thế đâu. Khi sung sướng thì không khóc, cười mới đúng chứ?
- Khi hạnh phúc quá lớn, người ta khóc, con ạ - Mẹ đáp lại - Và bây giờ con phải đi nằm thôi.

Masha ngủ. Vú Petrovna cũng ngủ. Mẹ tới bên cửa sổ, Paska đang ngủ gà gật trên một cành cây. Yên tĩnh quá chừng. Các bông hoa tuyết đang rơi lặng lẽ từ trên trời xuống làm cho cái yên ắng thêm sâu. Và mẹ nghĩ rằng, cũng như những bông hoa tuyết kia, các giấc mơ hạnh phúc cùng các câu chuyện kể đã rơi xuống nhẹ nhàng với những người đang ngủ yên, hệt như thế…"

P/S: Là cuộc đới vốn dĩ ta yêu.

Chuyện tình yêu.




Bị nhớ khoảng thời gian làm việc cùng với các bạn cô dâu chú rể. Hạnh phúc của đôi vợ chông chim câu mới cưới nhiều khi đơn giản lắm, chịu khó để ý một tị là thấy ra ngay. Chỉ cần vuốt cho nhau đôi sợi tóc lơ thơ, kít một cái rõ to vào má trước biển động sóng trào. Chỉ cần nhìn thật sâu vào đôi mắt đang mỏi mệt, cô vợ choàng tay, anh ăn gì nhé? Mình quan sát và ghen :)

Sự ghen cũng vớ vẩn nhỉ? Các bạn cô dâu chú rể thường bị rắc rối lắm. Nên người làm wedding-planner cứ phải khéo léo như kẻ dệt thêu chuyện hạnh phúc ngàn năm vậy.

Mình bị nhớ khoảng thời gian nhìn đâu cũng thấy nụ cười của bạn cô dâu và bàn tay rắn rỏi của bạn chú rể. Mình cũng bị nhớ nụ hôn kiểu Pháp của chàng da đen gốc Ấn cho nàng phóng viên người Việt. Mọi thứ ùa về ùa về làm mình muốn cưới chồng khủng khiếp.

Nào lấy chồng thôi, lấy chồng thôi!

Thứ Ba, 20 tháng 4, 2010

Giao hưởng của những mùa thanh tao





Em ngồi đây. Giữa góc nhà dịu dàng bản giao hưởng số 3 và nắng phơn phớt về trên bậu cửa. Những hấp háy sau cùng của giọt nắng chỉ làm cho tiếng nhạc thêm trong trẻo và chạy nhảy tung tăng trong muôn vàn ý nghĩ đang trỗi dậy.

Đã lâu, giao hưởng mới nhẹ và êm thế này. Món cốt lết chua ngọt và canh cải vừa vặn cho bữa trưa vắng người nhưng đầy thanh thản. Thiếu mỗi cà phê. Vì trái tim đang cần khỏe mạnh nên chối từ bạn nâu đen một thời gian vậy nhé.


Và đời đẹp vô ưu.

Thành phố không rõ mùa gì. Đêm đêm hoa sữa gọi về trên lối đi hẻm nhỏ. Rất Sài Gòn- Huế- Hà Nội. Chị Xù kì kèo rủ đi rút tiền ở máy ATM xanh đỏ gần góc chợ nhỏ. Nắng khuya rớt trên đầu. Các anh kĩ sư xây dựng phòng bên bắc chân chữ ngũ ngồi bàn luận quốc gia đại sự trước ngõ nhà. Những chàng trai em không để ý gương mặt.


Chị Xù không biết qua đường, mặc kệ cho có bao nhiêu lằn vôi trắng đi nữa. Nhưng chị dễ thương. Em nhớ ngày xưa, người yêu cũ của em từng bị rung rinh bởi một nàng không biết qua đường- và nàng ấy dễ thương. Nhớ kĩ hơn một xíu nữa, nàng thích màu xanh và học đại số dở ẹc. Cũng thời ngày xưa, em từng nghĩ, tại sao mình thích màu hồng và học đại số tốt thế?

Tình yêu nghĩ cũng ngộ quá chừng đấy chứ. Nhưng “cỗ xe của lòng bất kính” đã chạm ngõ rồi- em phải dấu giếm xúc cảm mình vào đây.

Thời gian cũng ngộ. Cứ mãi mãi ước được trở thành một cô con gái của truyền thống, may vá và nấu nướng suốt mùa. Nhưng Tiết học Xanh và Sài Gòn 350 làm em không thể mãi hoài là một nàng chỉn chu thế được. Và bỏ bê…

Thứ Bảy, 17 tháng 4, 2010

Vẻn vẹn là mình.



Có những than thản không được tiếp nối thành lời. Chúng trôi trên lá sen, làm mọi thứ không thể thẩm thấu được. Em chẳng màng đến những hiện tượng vật lí không tình yêu, không chỗ dành cho điều màu nhiệm. Mặc buổi sáng chùng chình những sương và lời kinh kệ nhiều ám ảnh. Tiếng mõ buồn rớt xuống mặt ao giật thột. Và lá sen quên không ồn ã lâu rồi.


Người ta nói tật nhiều lí lẽ về tình yêu. Lời nói nào cũng logic kiểu A yêu B, B yêu C, suy ra A yêu C. Mặc cho thực tế A không thể yêu C bằng nguyên cớ gì cho được. Em ngắm mãi sự bình thản trên gương mặt. Bình thản chuyển động. Từ có đến không, từ không đến có. Sự bình thản dễ dàng làm tâm hồn xúc động. Như một điều chầm chậm và bền lâu.

Môi buổi hoàng hôn, nắng hắt trên sống mũi cao cao, để lại bóng tối nơi đôi mắt. Quá nhiều nông nổi được ém nhẹm tại đây. Như hố sâu nông cạn.

Nhân loại trở về...


Thanh xuân là những tháng ngày tròn vẹn nhất của cuộc đời. Nơi ấy thời trẻ nít vừa đi qua chốc lát kịp để lại những dư vị trong trẻo xanh non. Nơi ấy già cỗi yếu hèn không dám đến gần vì ngại sợ những trái tim trẻ trung, đỏ lửa. Nơi ấy tình yêu về lại với thật nhiều dạng thức và tên gọi. Bạn thấy không, tình yêu bên cạnh mình?

Nhắc đến tình yêu là nhắc đến Trịnh. Chẳng biết hà cớ gì, ngay cả khi 9 năm đã trôi qua, tháng tư đã đi được gần hết chặng đường, người ta vẫn không tin được trò đùa số phận trong ngày nói dối. Phải chăng, nhắc đến tình yêu theo cách chiêm nghiệm cùng thân phận là nhắc đến người nghệ sĩ gầy gò bên thùng đàn guitar trong nhóm “Những người bạn”. Phải chăng, tâm niệm “đành vậy với tình yêu” đã giúp ông đến gần với mỗi cuộc đời, mỗi tình yêu, mỗi khóc cười để gửi gắm tấm lòng trẻ trai dành cho dân tộc.Thiết nghĩ, Trịnh đã giãi bày thật nhiều điều đâu chỉ cho thanh niên cùng thời ông. Trịnh nói hộ lòng chúng ta hôm nay nữa chứ!
“Con đường Tây phương đỏm dáng và dễ sạt nghiệp. Con đường Hiệp Chủng Quốc mạnh khoẻ nhưng hời hợt. Con đ̣ường Đông phương khắc khổ mà thâm tình. Cả ba con đường đã thành tựu một ngã ba nơi đây.
Vì giao tế, mỗi ngày chúng tôi phải đi trên trên cả ba con đường đó. Đi và tự nhủ lòng đừng sa ngã. Điều gì đã khiến cho đất nầy được chọn để thành tựu một ngã ba?”

“Cà phê thư” sẽ trở nên khó uống nếu suy nghĩ này lạm bàn vấn đề chính trị. Trịnh cũng sẽ phiền lòng vì vốn dĩ những điều ông viết chẳng phục vụ cho Đảng phái nào. Nhưng đơn giản thế này nhé, bạn có tin Trịnh nói không:
“Ai không đi về phương Đông, kẻ đó lạc hướng. Chữ nghĩa đã nói như thế”
Và:
“ Trong những giờ tĩnh tâm, tôi đã loáng thoáng thấy những bước chân nhân loại trở về. Thoát đi từ một hoàng hôn đ̣ang tàn tạ. Những vầng trán thấm nhuần sự thất bại, những ánh sáng rực rỡ, cái áng sáng của kẻ đã thấy được cội nguồn.
Chỉ có những dân tộc sống tận cùng khổ đau mới xứng đáng đốt lên ngọn lửa trong căn nhà trở về đó. Và chỉ có những kẻ chạm đ̣áy hố thẳm mới biết được đỉnh cao”
Người trẻ nhắc mình phải kiên trì và táo bạo hơn nữa. Thanh xuân hơn nhau ở hành động, không phải lời nói. Thanh xuân giá trị ở đóng góp, dựng xây không phải ở thoái lui, đổ đạp.
“Nịnh đời dễ, chửi đời cũng dễ
Chỉ xây dựng đời là khó khăn thôi”
(Lưu Quang Vũ)
Lịch sử có những nỗi đau riêng. Cảm thông, bao dung và gắng làm cho hiện tại tốt đẹp hơn bao giờ hết, bạn nhé!. Tin tưởng vào sự đi lên bền vững của nước Việt trên dặm dài rất nhiều chông gai, ta tự hào về một quá khứ thúc giục sau lưng, về nề nếp nền nã của dân tộc hiện tại, về tương lai hội nhập ổn định, vững vàng…
Từ văn hóa này, hồn cốt này, tâm linh này, “nhân loại trở về”- Thanh xuân trong tôi tin thế đấy.

Thứ Hai, 12 tháng 4, 2010

Ngày yêu.


Anh thấy không?
Họa mi đâu còn hát những lời buồn khổ
Vỉa hè ngoan trong thương nhớ
Viên gạch cùn thôi những ngổn ngang
Bà hàng nước ngõ nhà kiêu hãnh quên khoác khăn bông
Mặc kệ mùa đông về trên nụ bàng giá buốt
Anh ngồi xuống đây, từ tốn kể cho em về ngày tháng trước
Thời chưa có nhau, nụ cười chưa kịp vun đã nhòe tan mất
Đã qua rồi…

Đã qua những bó hồng phiêu bạt phương trời
Nửa đêm về ghé lại
Đã qua những cuối tuần vồn vã nói cười
Ngửa đầu nghi hoặc, đâu biết mình có thực sự vui

Anh đã đi đâu? Đã về nơi đâu?
Ngần ấy năm có phút nào cô độc
Có mùa nào nuối tiếc…
Có người nào yêu anh như em…

Ngày mùa hạ khoe lửa đỏ trên tay
Em nhặt lấy cánh non ủ vào khe ngực
Ngày bịn rịn con sâu về bụi cúc
Mùa thu nghiêng trên tóc xanh mềm
Ngày mùa động ngang dọc xé mái hiên
Gió thốc hết những điều em giấu kín
Và nửa đêm nghe én xòe cánh liệng
Đón mùa xuân trong ầm ĩ hoa vàng.

Anh ngồi đây, từ tốn kể em nghe
Chuyện thời gian chờ nhau như cổ tích

Thứ Năm, 1 tháng 4, 2010

Nhận diện cuối cùng




[Tốt nhất, em hãy tự thưởng cho mình một tràng pháo tay. Bộp bộp. Vâng, xin cảm ơn. Và chấm dứt những huyền diệu màu hồng của đời sống ở đây.

Em dựa vào em đơn độc quen rồi]


Ngày hôm nay. Tôi nhớ Trịnh không phải vì hàm ơn những điệu kinh cầu nữa. Tôi nương nhờ giai điệu và câu chữ nhiều ám ảnh kia để sống tiếp đời mình. Đơn độc kể ra cũng ổn- theo phương diện nào đấy, nó làm chân tôi có cảm giác tự nó có thể đứng vững vàng. Thôi, vậy đí, đừng sân si...

Ngày hôm nay. Dặn lòng sẽ giấu đi những chống chếnh và xao động của mình. Lời tự thú đôi khi chính là nơi để những đàn bò húc sừng vào đấy. Gắng giữ mình yên tĩnh, Mèo ơi!